Hoa Ỷ Phong không hiểu sao có chút tức giận, nàng ấy đã nói muốn đi rồi, thế mà người này lại còn ngăn cản?!
Nhưng cơn tức này vừa xông lên não, Hoa Ỷ Phong lại cảm thấy có chút kỳ quái, nàng ấy tức giận cái gì chứ?
Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, tính tình của nàng ấy nhìn thì không tốt, nhưng rất ít khi so đo với người khác...
Hoa Ỷ Phong cau mày, đè nén tâm tình không vui: “Không cần, ta còn có việc.”
Hoa Ỷ Phong vội vàng rời đi, chỉ là vừa đứng dậy không đi được hai bước, Nhị vương gia đã tới.
Chỉ thấy trên mặt nhị vương gia Nguyên Chẩn mang theo ý cười, nhìn qua thấy tâm tình vô cùng tốt. Bên cạnh hắn còn có nhị vương phi đi theo, chỉ là trên mặt nhị vương phi cũng không thấy bao nhiêu vui mừng, chỉ giữ thái độ khách khí xa cách, không nóng không lạnh với người khác.
“Ngươi ngồi xuống trước đi, ta gọi người xếp một bài khiêu vũ, ngươi thưởng thức một chút.” Nhị vương gia mở miệng cười, sau đó nhìn thấy Hoa Ỷ Phong không hợp với mình, có chút kinh ngạc: “Hoa cô nương làm sao vậy? Có ai chiếu cố ngươi không thỏa đáng à, ngươi nói với bổn vương, bổn vương sẽ phạt người đó!”
Nhị vương gia vừa nghĩ tới mình lại thêm một đứa bé, tâm tình vô cùng tốt.
Vương phi của hắn tuy thiếu chút kiều mỵ, nhưng ở phương diện con nối dõi thì thật sự là hơn người bên ngoài.
Hoa Ỷ Phong nghe Nhị vương gia nói, chỉ cung kính chào hỏi, sau đó cúi đầu. Trong nháy mắt một làn gió mát thổi tới, mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt. Đầu óc nàng ấy nhất thời hoảng hốt, lại ngẩng đầu nhìn Nhị vương gia, lại cảm thấy người này...
Vô cùng chán ghét!
Khuôn mặt cuồng dã kia, làm người ta phẫn nộ!
Nụ cười đắc ý kia, lại giống như là tặc tử chạy trốn ở trên địa giới Thông Châu của nàng ấy, làm cho nàng ấy hận không thể lập tức c.h.é.m g.i.ế.c người!
Hoa Ỷ Phong xoa xoa đầu, nhưng ngay sau đó, nha hoàn phía sau mình lại trực tiếp xông ra ngoài.
Nha hoàn cầm cây trâm trong tay, nhắm ngay n.g.ự.c Nhị vương gia muốn đ.â.m tới. Lúc này, mọi người kinh hãi, Nhị vương gia vội vàng lui về phía sau, thị vệ phía sau lập tức bước lên ngăn cản!
Nhưng mà sau một khắc, trường kiếm trong tay một thị vệ bị Hoa Ỷ Phong đoạt đi!
“Hoa cô nương, ngươi muốn làm gì!” Quản phu nhân bị dọa đến bối rối, vội vàng hét lên.
Ánh mắt Hoa Ỷ Phong tàn nhẫn, khi mọi người cho rằng trường kiếm trong tay nàng ấy cũng muốn lao về phía Nhị hoàng tử, cổ tay của nàng ấy lại xoay một cái, lại vạch ra trên tay mình một vết m.á.u thật sâu!
Đau đớn kích thích khiến Hoa Ỷ Phong trong nháy mắt tỉnh táo lại một chút: “Mùi thơm...”
“Người đâu!” Nhị vương gia bị dọa tới mức lợi hại: “Mau mau mau, bắt lấy chủ tớ hai người Hoa Ỷ Phong!”
Thị vệ vội vàng động thủ, đao kiếm lập tức kề lên cổ hai người. Nhưng lúc này thân thể nhị vương gia lại bị kéo sang bên cạnh, chỉ thấy nhị vương phi lập tức quát to: “Dừng tay hết đi! Không được làm Hoa cô nương bị thương!”
“Hoa cô nương, vừa rồi ngươi nói mùi thơm gì thế?” Nhị vương phi vội vàng hét lên: “Có phải mùi thơm trên người vương gia có vấn đề gì không?”
Hoa Ỷ Phong lập tức gật đầu: “Có độc...”
Một câu có độc làm Quản phu nhân sợ tới mức muốn nhảy dựng lên.
“Nói hươu nói vượn! Làm sao có thể có độc chứ? Ta thấy là Hoa cô nương ngươi uống say rồi!” Quản phu nhân thật sự kinh ngạc.
Tất cả mọi thứ trong bữa tiệc hôm nay đều là bà ta cho người chuẩn bị, thậm chí...mùi hương trên người Nhị vương gia cũng là gần đây Quản gia hao tâm tổn trí mua được từ trong tay thương nhân dị vực.
Mùi hương tráng dương này lại không làm tổn thương thân thể, là thứ tốt lợi cho con nối dòng!
Cũng chính bởi vì dùng thứ này, cho nên nhị vương phi lúc này mới mang thai!