Chỉ là không nghĩ tới mấy quỷ hồn khó khăn lắm mới nhìn thấy hy vọng này lại phản ứng kịch liệt như thế, có điều, nàng cũng không dư thừa lòng tốt để đi ngăn cản.
Lúc này, Khương Nguyên cứ luôn cảm thấy sau lưng mình lành lạnh.
Rõ ràng thời tiết bên ngoài rất ấm áp, nhưng ở trong này đột nhiên lại trở nên âm u, khiến nàng ta không khỏi hắt hơi mấy cái.
Ân Nguyên Phu ở bên cạnh cau mày, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Hắn đưa tay sờ trán liền giật mình, tự nhiên sao lại phát sốt rồi?
Tuy rằng đêm qua hắn có uống chút rượu nhưng nghỉ ngơi cũng khá tốt, tại sao lại đột nhiên phát bệnh như thế?
“Làm đi!” Ân Nguyên Phu cố chịu đựng cảm giác khó chịu, trực tiếp lên tiếng.
Mấy tráng hán kia nghe vậy, lập tức tiến lên.
Tiêu Vân Chước nhìn âm khí đang bao phủ đầy trên thân mấy tráng hán kia, chỉ khẽ thở dài, ngồi im bất động.
Bốn người tuân theo mệnh lệnh, một người trong đó dẫn đầu cầm một cái ghế giơ lên cao, định đập vào ngăn tủ ở gần đó nhưng cái ghế lại bị văng qua vai, vô tình đập vào trán của một người khác. Ngay lập tức, người kia hôn mê bất tỉnh.
Người cầm ghế có chút ngỡ ngàng không biết phải làm sao, mà hai người còn lại cũng sửng sốt, ba người vô cùng khó xử nhìn về phía chủ tử là Ân Nguyên Phu.
Còn chưa kịp làm gì mà đã đánh người của mình đến hôn mê bất tỉnh, cảnh tượng này nhìn qua quả thực quá mức buồn cười.
Ân Nguyên Phu nhéo mi tâm, luôn cảm thấy trên người mình lúc nóng lúc lạnh. Mà Khương Nguyên ở bên cạnh thậm chí còn hắt xì mấy cái, giống như bị lây bệnh từ hắn vậy…
Ân Nguyên Phu sinh ra đã bị dị tật bẩm sinh, dương khí vốn yếu ớt, nhưng bởi vì được Hoàng đế chăm sóc nên thân thể cốt cách xem như không tệ.
Nhưng thân thể cho dù có khỏe đến mấy cũng không thể gánh nổi sức nặng của mười mấy quỷ hồn.
“Nếu muốn ra tay thì phải nhanh lên, nếu còn lề mề nữa thì tráng sĩ ngất xỉu nằm trên đất kia sẽ chết đấy.” Tiêu Vân Chước nhìn người nằm trên đất, không hề thương tiếc mở miệng nhắc nhở.
“Công tử…Lúc hắn ngã xuống đã cắn phải lưỡi…” Tùy tùng vội vàng bước tới nói.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà miệng đã đầy máu, nếu cứ để tiếp tục như vậy thì sẽ bị tắt thở!
Ân Nguyên Phu cau mày, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tiêu Vân Chước. Không ngờ ánh mắt nàng lại tốt đến như vậy, chuyện này lại có thể thật sự tính ra được sao?
“Dẫn người rút lui!” Ân Nguyên Phu không còn cách nào khác.
Dẫn người tới, không hiểu sao lại bị đồng bọn của mình đánh cho bất tỉnh cắn đầu lưỡi. Nếu chẳng may chết thật thì cũng thành trò cười.
Hơn nữa, hắn cảm thấy trong người rất khó chịu, gần như không còn sức lực để nói chuyện nữa.
Mũi Khương Nguyên đỏ bừng, nhìn cảnh tượng này nàng ta cũng không vui nổi. Những người này cứ thế mà đi, chẳng phải nàng ta tới đây một chuyến là uổng công sao?
“Tiêu cô nương cũng may mắn đấy…” Ân Nguyên Phu nhìn nàng buông lời quái gở.
Tiêu Vân Chước nhướng mày, đây thật sự không phải là nàng gặp may, là bọn họ xui xẻo thôi…
Hơn nữa còn phải gặp xui thêm một thời gian nữa.
“Đúng vậy, không phải ai cũng có thể được may mắn như vậy đâu, tùy tiện nói mấy câu cũng có thể kiếm được năm trăm lượng bạc.” Tiêu Vân Chước vừa nói vừa nhìn hắn với ánh mắt chân thành: “Ân công tử, gần đây ngươi bị vận rủi quấn thân, cuộc sống cũng không tốt lắm. Vừa nãy ngươi cũng bảo ta tính cho ngươi một chút, những gì nên nói ta cũng đã nói rồi, cho nên làm phiền ngươi thanh toán.”
“Ha! Tiêu cô nương coi ta là người coi tiền như rác sao?” Ân Nguyên Phu nói, thân thể cũng không khỏi loạng choạng.
Tại sao hắn lại đột nhiên phát bệnh như vậy?
Thậm chí hắn còn nghi ngờ Tiêu Vân Chước hạ độc hắn!
Nhưng từ lúc bước vào cho đến giờ, hai người không hề tiếp xúc với nhau, mà Khương Nguyên ở bên cạnh cũng chỉ hắt hơi mấy cái. Hai nha hoàn ở phía sau lại không có dấu hiệu thay đổi gì, nếu là hạ độc thì không phải chỉ duy nhất một mình hắn cảm thấy khó chịu như thế.