Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác yêu thích của Tiêu Vân Chước đối với Tề Hoan Đường phảng phất đã vượt qua nhà của Tiêu gia.

Lúc nàng quản Tiêu gia, thái độ của nàng rất khiêm tốn ngoan ngoãn, quy quy củ củ, chỉ làm theo quy tắc chứ không hề tỏ ra quá vui vẻ. Nhưng lúc này trong mắt nàng lóe lên tia sáng, vui vẻ đi dạo quanh tiền viện hậu viện, lại gọi thêm mấy gia đinh người hầu của Tiêu gia đến dọn dẹp Tề Hoan Lâu từ trong ra ngoài.

Tiêu Văn Yến chỉ mới nhìn thấy cảm xúc của nàng như thế này một lần.

Lúc trước khi đại tỷ bày sạp hàng, nàng cũng có mấy phần tự tại, trên người mang theo một loại linh khí khó diễn tả bằng lời, vừa tùy ý vừa thần bí, nhẹ nhàng mà lại phóng khoáng.

“Ngươi thích cửa hàng này đến vậy à?” Tiêu Văn Yến rất khó hiểu.

Chỗ này cũng không có gì đặc biệt cả mà, phải không?

“Đúng vậy, cửa hàng đắt như vậy nên đương nhiên phải thích rồi.” Trên mặt Tiêu Vân Chước nở nụ cười, cực kỳ bận rộn nên trả lời câu hỏi của Tiêu Văn Yến cho có lệ.

Tiêu Văn Yến nhíu mày: “Vậy ngươi định dùng cửa hàng này làm gì? Có phải ngươi đã từng nói rằng thiện đường không nên dùng để buôn bán…”

Hắn không hiểu, chẳng qua chỉ là một cái cửa hàng mà thôi, cũng không có gì to tát lắm mà?

“Lương chưởng quỹ vì để phục vụ các thiếu gia các ngươi mà bố trí rất nhiều đồ kỳ lạ ở hậu viện, mấy thứ này có thể giữ lại cũng được, để cho mấy hài tử ở thiện đường chơi. Ta sẽ nhờ người đến tu sửa mấy gian nhà mà bọn họ ở lại, để bọn họ có thể ở thoải mái hơn một chút. Ở giữa tiền viện và hậu viện thì xây thêm một bức tường ngăn, giữ lại một cánh cửa nhỏ là được rồi. Tiểu lâu hai tầng ở phía trước thì không cho phép bọn họ ra vào, chỗ đó ta dùng để tiếp đãi khách hàng, hai bên không ảnh hưởng gì nhau…”

“Khách hàng nào? Ngươi đã định bán cái gì chưa?” Tiêu Văn Yến vô cùng tò mò.

“Đoán mệnh xem quẻ, trừ tà tránh hung, không phải trước kia ngươi đã từng gặp rồi sao?” Tiêu Vân Chước thản nhiên nói, sau đó lại nhìn ra cửa suy nghĩ: “Vậy thì đặt tên là – Độ Linh Các.”

“…” Tiêu Văn Yến ngơ ngác nhìn nàng.

Cậu đã từng nhìn thấy đại tỷ bày sạp hàng, nhưng cậu lại không ngờ rằng người này mua một cửa hàng có giá trị như vậy chỉ để làm kinh doanh đoán mệnh!

Thấy dáng vẻ nàng kích động và vui vẻ như vậy, Tiêu Văn Yến không biết nên nói gì.

Cậu vốn tưởng rằng mình sẽ chán ghét vẻ tự cho là đúng của nàng, nhưng nhìn nàng vui vẻ như vậy, cậu lại nhịn không được vui lây…Thậm chí, cậu còn có phần ngưỡng mộ thái độ muốn gì làm nấy của nàng, quyết đoán và dứt khoát, vừa bí ẩn lại vừa kỳ quái.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ rằng đại tỷ của mình lại là người thế này.

Lại nhớ lại những lời mà mẫu thân đã nói…

Ích kỷ, dơ bẩn, thô tục? Không có, hoàn toàn không có…

Lúc này, trong lòng cậu, hình tượng mẫu thân phảng phất như bị phủ một lớp bụi…nhất định là đầu óc cậu đã bị bệnh rồi!

Lúc Tiêu Vân Chước làm những việc này, nàng cũng không hề tránh né Tiêu Văn Yến. Cậu muốn đi theo bên cạnh nhìn thì cứ tùy cậu. Sau một ngày sắp xếp, đến buổi tối, Tiêu Vân Chước cũng đã nắm hết tình huống của mấy hài tử sống trong thiện đường này.

Trong thiện đường này cũng không có nhiều hài tử lắm.

Ban đầu Lương Thiện Nhân cũng không nhận quá nhiều hài tử, dù sao thì thiện đường cũng mới vừa thành lập, mọi thứ vẫn chưa toàn diện, hài tử nhiều quá cũng không chăm sóc được tốt.

Khi Lương Thiện Nhân qua đời, ở đây chỉ có khoảng hai mươi người. Sau khi Lương chưởng quỹ tiếp nhận Tề Hoan Đường, hắn biết được rằng nếu số lượng hài tử mà thiện đường thu nhật đạt tới tiêu chuẩn thì có thể được giảm thuế nên hắn giả vờ rộng lượng nhận thêm rất nhiều hài tử, phần lớn tuổi từ sáu đến mười tuổi.

Hài tử ở độ tuổi này vừa không quá lớn để dễ bề dạy bảo, cũng không quá nhỏ để có thể làm được một số công việc.

Hiện giờ bên trong có tổng cộng bảy mươi tám hài tử cần được chăm sóc, ngoài ra còn có mười mấy hài tử đã trưởng thành, tuổi từ mười lăm đến hai mươi tuổi, giống như A Toàn, đều đang làm việc vặt ở trong đó.

Tiêu Vân Chước cũng gặp được đệ đệ của Hổ Tử, một thiếu niên khoảng chừng mười mấy tuổi, bị câm.

Tiêu Vân Chước trực tiếp gọi người đến trước mặt: “Cha nương và huynh trưởng của ngươi lúc còn sống đã để lại cho ngươi một căn nhà, cách thiện đường cũng không xa lắm. Ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi tới đó, tìm lại tài sản mà cha nương ngươi để lại giao cho ngươi, đến lúc đó ngươi muốn đi hay ở là do chính ngươi quyết định.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK