Đối với người dân bình thường, đây chỉ là một chút náo nhiệt trong một ngày bình thường mà thôi.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, một chuyện nhỏ hôm qua trong lúc vô hình đã gây ra phản ứng dữ dội!
Không biết tin tức từ chỗ nào truyền đi, chuyện hai mẫu tử Trịnh gia giống như bông tuyết không che giấu được, bay về phía mỗi ngóc ngách.
Nếu như Trịnh Xuyên Tử là nô tịch thì cái chết của hắn nhiều nhất chỉ làm người tiếc hận, nhưng hắn lại là lương dân, tận tâm làm việc ở trại ngựa, người cũng thành thật, một tay chăm ngựa rất giỏi. Mà hắn chỉ bởi không chấp nhận sự đe dọa và dụ dỗ của quý nhân nên bị hãm hại đến cửa nát nhà tan!
Rơi vào kết cục như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta đau lòng, xót xa!
“Muội muội của Quý phi nương nương cũng phạm tội g.i.ế.t. người! Mà Chiêu Nhi cô nương kia cũng là báo thù cho dưỡng mẫu! Nếu như bị bắt chém đầu thị chúng thì trước tiên phải chặt đầu Quản Trân Nhi để giải oan cho mẫu tử Trịnh gia!”
“Nói đúng lắm! Yêu nữ Quản thị không coi mạng người ra gì, vốn là đáng chết, chẳng lẽ bởi vì nàng ta có xuất thân tốt mà có thể được miễn hình phạt sao? Mẫu tử Trịnh gia bị chết bi thảm và oan ức như vậy, Quản gia phải đưa ra một lời giải thích mới đúng!”
…
Ngay cả ở Trạng Nguyên Lâu cũng có người tức giận nhắc tới chuyện này.
“Tiền triều có người vì báo thù cho mẹ mà g.i.ế.t. chết kẻ thù, sau khi xong việc không chỉ không có tội mà còn được khen là “hiếu tử”, vì sao Chiêu Nhi bây giờ muốn báo ơn thì phải trả giá bằng tính mạng của mình?”
“Lời này sai rồi, ‘người tất có tử, tử tất có thân, thân thân tương thù, loạn này ai cứu?’ Quản Trân Nhi hiện giờ đã trả giá bằng mạng sống của mình, Chiêu Nhi cô nương g.i.ế.t. người thì phải bị nghiêm trị, nếu không sau này mọi người noi theo thì luật pháp còn tác dụng gì?”
“Nhưng Chiêu Nhi này chỉ là một nữ tử nhu nhược, thân phận hoàn toàn khác với Quản Trân Nhi. Quản Trân Nhi đã che giấu tất cả chứng cứ, cho dù là nàng ấy đi báo quan thì cũng không thể đòi lại công bằng cho mẫu tử Trịnh gia được! Chẳng lẽ để người chết phải chết oan uổng còn người sống lại nhởn nhơ không bị trừng phạt sao? Vậy thì sau này công lý trong thiên hạ này sẽ do quý nhân định đoạt, nếu bá tánh có oan khuất gì thì biết đi tới chỗ nào để tố cáo đây?”
“Nhưng nếu tuyên Chiêu Nhi vô tội thì đó chính là một hành động hủy hoại xã tắc, mỗi người đều noi theo thì thiên hạ đại loạn, hậu quả càng tồi tệ hơn! Con người sinh ra, ai cũng có tâm tư của mình, cho nên phải dùng luật pháp để kiểm soát nhân tâm!”
“Pháp luật không thể nằm ngoài nhân tình được, nếu như Chiêu Nhi còn có lựa chọn khác thì ta nghĩ nàng ấy sẽ không g.i.ế.t. người báo thù đâu! Bổn triều lấy nhân làm gốc, theo ta thấy, phán Chiêu Nhi cô nương vô tội mới đúng!”
“…”
Trong Trạng Nguyên Lâu ồn ào đến khí thế ngất trời.
Rất nhiều người đọc sách xuất thân hàn môn càng có thể hiểu rõ nỗi khó khăn của bình dân khi muốn giải oan khuất, hoặc là họ cảm thấy từ chuyện của mẫu tử Trịnh gia, cảm thấy đè nén khi bị quyền quý áp bức nên mới phẫn hận tức giận đến như thế.
Còn lại một nhóm người tương đối bình tĩnh hơn, cảm thấy g.i.ế.t. người là phạm pháp, quy củ chính là quy củ.
Hai bên giằng co không ai chịu nhường ai, cho đến tận buổi chiều thậm chí còn có người bắt đầu đánh nhau…
Bên ngoài vô cùng ồn ào, Tiêu Vân Chước không cần ra cửa cũng có thể cảm nhận được.
Đương nhiên, Quản thị bên kia cũng rất bất an.
Bọn họ cũng không ngu ngốc, nếu chỉ là đắc tội với La Phi Nguyệt thì chuyện này sẽ không ầm ĩ đến như vậy. Ngay cả những người đọc sách cũng bị kích động, thậm chí còn có người đi tới trước cửa cung để lên tiếng cho mẫu tử Trịnh gia, náo động đến cỡ này…chắc chắn là có đối thủ chính trị nhúng tay vào.