Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vân Chước cũng không phản ứng đến hắn, phất tay với hắn rồi lại quay đầu tìm Lâm Phu Tử "niềm vui mới" của nàng.

Tiêu Văn Việt chật vật rời đi vào lúc Tiêu Vân Chước không nhìn thấy.

Giống như vũng bùn cố chấp nhìn thấy ánh hào quang của trăng sáng, mới hoảng hốt phát hiện ra, bản thân dơ bẩn đến cỡ nào.

Hôm nay hắn mới đến thôn trang gặp những người gọi là giao thiệp, ban đầu hắn còn nghĩ, làm thế nào để lợi dụng những người này, mở rộng lợi ích của mình, thoả mãn suy nghĩ hèn hạ của hắn...

Không phải hắn ghen ghét, thật ra hắn chưa từng ghen ghét người nào.

Chỉ là trong lòng khó chịu, giống như bị người ta nhéo vậy, vô cùng đau đớn, tựa như đã dự liệu được tương lai không xa, huynh trưởng, muội muội, bọn họ nói chuyện trời đất vô cùng vui vẻ, chỉ có hắn không hợp, tựa như về lại khi còn bé, chỉ có thể trốn ở phía xa bên ngoài Tích Vi Đường, nghe bên trong cười cười nói nói, không dám đặt chân vào.

Tiêu Văn Việt hơi lảo đảo, trong mắt như phủ sương mù.

Ban đêm cũng không ngủ được.

Thân thể không gánh được nhiều lo ngại như vậy, ngày hôm sau trực tiếp phát sốt, phủ y cũng bận rộn theo.

Tiêu Vân Chước cũng đặc biệt tới thăm hắn, cũng bị sắc mặt trắng bệch của nhị ca làm cho giật mình.

"Biết huynh yếu ớt, không nghĩ tới yếu thành như này, mặt không có chút máu quả thực dọa người, nếu không phải ta hiểu mấy phần thuật xem tướng, còn tưởng rằng huynh sắp chết đó." Tiêu Vân Chước khẽ sờ đầu hắn, cũng hơi lo lắng.

Nếu như thật sự chết, nàng cũng thấy khó chịu.

"Không sao, hàng năm đều bị mấy lần, qua mấy ngày là khoẻ." Tiêu Văn Việt cũng thành thật.

Tiêu Vân Chước luôn cảm thấy hắn có chút là lạ: "Nhị ca, hôm nay tại sao huynh không châm chọc khiêu khích ta? Hình như đột nhiên biết nghe lời rồi."

"..." Ánh mắt Tiêu Văn Việt ảm đạm: "Như này không tốt sao?"

"Không tốt lắm, huynh có cá tính của huynh, trên đời này người đột nhiên mất đi cá tính, hoặc là chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, hoặc là bản thân cách cái chết không còn xa nữa, mặc dù huynh cả hai cái đều không phải, nhưng ta cảm thấy rất xúi quẩy." Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.

Tiêu Văn Việt có chút bất đắc dĩ.

Trăng sáng nào hiểu nỗi khổ cố chấp trong lòng.

Hắn hơi suy tư một chút: "Thật đó, qua mấy ngày là khỏe, muội cứ làm việc của muội là được."

Tiêu Vân Chước kinh ngạc: "Rõ ràng càng kỳ quái hơn.

Dáng vẻ này đơn giản giống như đã bị kích thích rất lớn, không muốn sống nữa.

"Mạng sống đáng quý, tự sát, xuống bên dưới phải chịu phạt, nhị ca huynh cẩn thận một chút, cho dù thật sự muốn chết, cũng phải biểu hiện ra dáng vẻ ngoan cường, chịu đựng, nhịn đến khi mạng số đến, thì luôn có thể được như ý nguyện." Tiêu Vân Chước muốn trêu chọc hắn, trước đó lúc đại ca nói hắn như vậy, biểu cảm của hai người lúc nào cũng đặc sắc thú vị vô cùng, đây coi như chút ham muốn nhỏ đặc biệt của nàng.

Khi còn bé nàng đã tiếp xúc với những quỷ hồn gần như là khổ như vậy, cũng nên tìm cho mình một chút việc vui.

Tiêu Văn Việt hít sâu một hơi.

"Muội nói rất có lý, ta biết rồi." Tiêu Văn Việt đáp lại: "Ta sẽ không tìm cái chết."

"..." Nụ cười trên mặt Tiêu Vân Chước hơi ngớ ra.

Dáng vẻ của nhị ca, hiện tại thật sự không quá buồn cười.

"Ta đã nói với phụ thân là phải trông coi huynh và tiểu phế vật kia, các ngươi không thể làm chuyện xấu, cũng không thể chết, đây là nguyên tắc... Mặc dù ta cũng không cần quan tâm huynh có hài lòng hay không, nhưng uất khí nhiều, ảnh hưởng đến thọ mệnh..." Tiêu Vân Chước đứng dậy, đi đi lại lại mấy bước.

Một lát sau, nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc lại nhìn lại hắn: "Ta hiểu rồi... Nhị ca, huynh nhớ đại ca hả? Chuyện này thì dễ, huynh chờ đó cho ta."

"???" Tiêu Văn Việt không còn sức duỗi tay, nên không níu nàng lại.

Tiêu Vân Chước tê dại đi ra, qua nửa canh giờ, lại cầm theo một bức hoạ đến.

Còn bảo tên tiểu nô tài bên cạnh treo bức hoạ này ở cuối giường của Tiêu Văn Việt, sau đó vừa cười vừa nói: "Phác hoạ vội vàng, vẽ không quá tinh xảo, nhị ca huynh nhìn đi, ta thấy huynh thường xuyên chọc cho đại ca tức giận, chắc là không thích bộ dạng vui vẻ của hắn, cho nên đặc biệt vẽ kiểu mặt mày ủ rũ, chắc là vui rồi chứ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK