Tiêu Vân Chước nhìn cậu một cái, cũng không phản bác.
Sư phụ của nàng cứu tính mạng của nàng, dạy nàng kiến thức, gần như đã sắp xếp trọn vẹn cho cả đời của nàng, là quái lão đầu quan trọng nhất so với tất cả mọi người trong thiên hạ, là thân nhân không thể thay thế, tên ngốc này làm sao mà hiểu được chứ?
Khi Tiêu Vân Chước nghiêm túc tế bái, Khương thị đang khóc trong phòng Tiêu Văn Việt.
Tiêu Văn Việt chậm rãi uống canh gừng làm ấm người, uống rất nhiều mà người vẫn cảm thấy lạnh.
“Ta nghe nói nha đầu chết tiệt kia còn mang một bộ xương về nhà nữa? Nhị Lang, đệ đệ của con đều bị nàng ta làm hư rồi! Đệ đệ con gần đây cũng là như vậy, mỗi lần thấy ta đều mang theo xương cốt, còn nói đó là giáo tập tiên sinh của nó nữa, thật sự là quá buồn nôn!” Khương thị lau nước mắt: “Mấy ngày nay rốt cuộc con đi đâu vậy? Thả mẫu thân con ở nhà bị người khác khi nhục, nếu không phải nhớ đến con, ta đã sớm không chịu nổi tìm đến cái chết rồi!”
Tiêu Văn Việt ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn: “Mẫu thân khổ cực rồi, con thấy ngài phiền lòng, mấy ngày nay dẫn ngài đi ra ngoài một chút được không?”
“Ra ngoài làm gì! Bây giờ quan trọng nhất là đuổi nha đầu chết tiệt kia ra ngoài! Việt Nhi, mẫu thân cũng không giấu con nữa, nha đầu kia trời sinh tương khắc với ta. Nàng ta sống càng tốt thì ta lại càng kém. Ta vốn cũng không tin, nhưng con nhìn một chút xem, từ lúc nàng ta trở về có phải ta càng ngày càng không tốt không? Lúc nàng ta còn bé cũng như vậy, lúc ấy ta sinh bệnh, cũng là sau khi ném nàng ta đi rồi, bệnh của ta mới khỏi!” Khương thị đúng lý hợp tình nói.
Tiêu Văn Việt biết chuyện mẫu thân bị bệnh.
Lúc sinh muội muội cũng không thuận lợi lắm, quả thật là bị tổn thương thân thể cần phải tĩnh dưỡng. Nhưng thái y nói, nửa năm một năm cũng có thể khôi phục.
Chỉ là, hành vi của tổ phụ thời gian đó càng điên cuồng hơn, cho nên phụ thân bắt đầu phải gánh vác trách nhiệm, nhưng mẫu thân lại không đồng ý, không thích phụ thân xa lánh bà ta...
Bà ta bắt đầu cả ngày tức giận.
Vì để phụ thân ở nhà, khi đó bà ta thích dùng khổ nhục kế nhất, để hắn sinh bệnh hay bản thân mình giả bộ bệnh, ba ngày hai lượt như thế.
Sau đó tổ phụ bị ban chết, trong nhà cũng mất tước vị. Phụ thân phải gánh vác môn hộ đã là chuyện nhất định phải làm, mẫu thân cũng chỉ có thể an phận một thời gian.
Mà bệnh của bà ta... Ba phần là thật, bảy phần là giả.
Sau khi muội muội bị bà ta ném đi, bà ta còn giả vờ đáng thương một hồi, rước lấy sự đau lòng và áy náy của phụ thân. Cứ như thế, bệnh tự nhiên bắt đầu chuyển biến tốt đẹp...
Lừa mình dối người, đến cuối cùng, chân tướng như thế nào thì chính bà ta cũng không còn nhớ rõ nữa.
“Cái chuyện tương khắc này…mẫu thân là nghe ai nói vậy? Cố ý mời người tính toán sao?” Tiêu Văn Việt bình thản hỏi.
Khương thị sửng sốt một chút, cũng không hề phòng bị: “Chuyện này con chớ có nói cho phụ thân con...”
“Con đương nhiên hiểu được, mẫu thân yên tâm đi. Bất luận thế nào, con cũng đứng về phía ngài.” Tiêu Văn Việt cười.
“Khi đó thân thể ta không tốt, không tiện làm phiền thái y chạy tới chạy lui, liền tìm một đại phu nổi danh trong thành vào cửa. Lúc ấy uống thuốc đại phu kê, quả thật có chút chuyển biến tốt đẹp. Có một ngày, đại phu kia liền nói với ta, gốc rễ bệnh này không thể chữa hết được, có lẽ là có liên quan tới bát tự. Trên đời này không thiếu cái lạ, không bằng tìm người tính toán, vì thế ta liền đi Hoàng Thành Tự.”
“Bên ngoài Hoàng Thành Tự cũng có một số cao nhân xem bói giải quẻ, ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, không nghĩ tới liền có một cao nhân tính ra trong mệnh của ta có khắc tinh...”
Kỳ thật loại lời như khắc tinh này, bà ta cũng không phải tin hoàn toàn.
Nhưng sau khi nghe xong, mỗi lần trở về nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, tựa như nghẹn ở cổ họng, làm thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Lại về sau, tước vị trong nhà cũng mất.