Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chút xíu tôn kính cuối cùng của Tiêu Văn Dũ với Khương thị cũng mất, thậm chí vô cùng may mắn, may mà muội muội dứt khoát, biết đưa Văn Yến đến chỗ tam thúc Hoắc gia đọc sách, nếu không tam đệ hiện tại sẽ không hiểu chuyện như thế.

Nhiều năm qua, Hoắc gia đối với Tiêu gia vẫn luôn chiếu cố, thời gian hắn và phụ thân không ở kinh thành, Hoắc gia lại càng giúp đỡ không ít việc, trong lòng Tiêu Văn Dũ còn có cảm kích, đã bắt đầu thu xếp ngày sau đến nhà gửi lời cảm ơn.

Mà lúc này, Tiêu Vân Chước cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Một đống lớn lá bùa, bảo đảm không có sai sót nào, Môn chủ lệnh cũng mang theo bên người, nàng còn lấy được từ trong nhà mấy miếng ngọc tốt, đến lúc đó cũng đeo bên hông...

Nhưng nàng cũng biết, những thứ này chỉ là vật ngoài thân, quan trọng nhất là nội tâm của chính mình.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Tiêu Vân Chước nhìn trộm thiên ý, chỉ cảm thấy mấy ngày nữa chắc là trên trời sẽ có tuyết rơi xuống, đến lúc đó đất trơn trượt càng không dễ đi, cho nên vẫn phải giải quyết chuyện này nhanh một chút.

Tiêu Vân Chước ở nhà thiết yến, mở tiệc chiêu đãi nhóm biểu huynh của Hoắc gia.

Nhóm biểu huynh Hoắc gia có thời giờ rảnh rỗi, mặt khác Lục biểu thúc đại nhân nhiệt tình rộng lượng, Tiêu Vân Chước cũng đặc biệt đưa thiếp mời cho ông ấy.

Tiêu Văn Dũ còn đang làm khách ở Hoắc gia, lại phát hiện người nhà họ Hoắc nhìn hắn là lạ.

"Hai huynh muội các ngươi làm việc từ trước tới giờ không thương nghị à? Biểu muội Vân Chước mời chúng ta ngày mai đến nhà, nói là có việc muốn nhờ." Người nói chuyện chính là đại biểu huynh Hoắc gia.

Người này đang làm quan ở Hàn Lâm, một thân khí độ phong hoa, không kiêu căng nóng nảy, lớn hơn so với Tiêu Văn Dũ mấy tuổi, là một quân tử ôn hòa, Tiêu Văn Dũ mấy năm trước vì để giả bộ ra được dáng vẻ trung thực, đã đi theo vị đại biểu huynh này học tập khắp nơi.

"Có việc muốn nhờ? Ta cũng không biết!" Tiêu Văn Dũ cũng bối rối: "Tính cách của muội muội ta quạnh quẽ, cho dù ở chung với ta, cũng muốn công đạo, là người nhận được chỗ tốt tất có hồi báo, sẽ không tuỳ tiện cầu người..."

"Chúng ta biết." Mấy người gật đầu.

Tiêu Văn Dũ sửng sốt một chút: "Các ngươi hiểu rất rõ nàng à?"

Mấy người nhìn nhau, nhất là đại cô nương Hoắc gia, càng há miệng cười nói: "Trước đó vài ngày biểu muội Vân Chước đã dẫn theo Văn Yến tới một lần, hơn nữa thường ngày nàng và phu thê A Kiệt gần gũi, trưởng bối trong nhà cũng rất thích nàng, nhất là tam thúc và Lục thúc, mỗi lần gặp mặt, vừa mở miệng nói chính là biểu muội, chúng ta sao có thể chưa quen thuộc? Có khả năng ngươi không biết, đoạn thời gian trước, Tiểu Cô Tử của ta suýt nữa bị kẻ gian bắt cóc, chính là may mắn mà có biểu muội cứu giúp, tướng công ta vì thế không chỉ thanh toán mấy ngàn lượng bạc cho nàng, thậm chí còn ngày ngày gặm quả hồng thỉnh cầu tha thứ, hiện tại vừa nhắc tới nàng, đừng nói là chúng ta, chính là cha mẹ chồng nhà ta, cũng phải niệm một tiếng "A di đà Phật cảm tạ đại sư"..."

Hoắc đại cô nương nhắc đến chuyện này, còn hơi tức giận đây.

Lời của biểu muội nói, tướng công nàng ấy sống chết không tin, kết quả suýt nữa xảy ra chuyện!

Đến nay hai huynh muội này còn ầm ĩ khó chịu, cha mẹ chồng nhà nàng ấy cũng hờ hững với tướng công nàng ấy, mà nàng ấy... Trực tiếp dẫn theo đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ ở, dự định năm sau mới về, cũng dễ để cho tướng công nhớ lâu hơn chút.

"..." Tiêu Văn Dũ không biết nên nói cái gì cho phải.

Hắn còn tưởng rằng trong nhà mình, ngoại trừ lão thái thái không có một ai biết làm người, nhận được chỗ tốt từ Hoắc gia, chỉ sợ cũng không biết phản hồi, cho nên lúc này mới chạy tới.

Cho nên, ánh mắt những biểu huynh đệ tỷ muội này nhìn hắn, đều là đang chê cười hắn ngốc à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK