“Không thể nào! Ngươi đừng có giả thần giả quỷ với lão phu!” Ông ta tuyệt đối không tin!
Nhưng Tiêu Vân Chước không cho ông ta cơ hội lựa chọn, nàng trực tiếp bảo Tiết Kính chuẩn bị một chút, bày xong tế đàn, lá bùa cũng được lấy ra, sau đó liền để những người khác lui xuống, tự mình bắt đầu khai đàn làm phép, niệm chú chiêu hồn.
Tuy không có tên và bát tự, nhưng Cổ thần y đã bị cạo rất nhiều tóc, người ở chỗ này, muốn chút m.á.u thịt làm tế cũng có thể.
Trong phòng giam tối tăm, một khắc trước Cổ thần y rõ ràng nghe tiểu nha đầu kia ở nơi đó cố làm ra vẻ, nhưng sau đó không biết tại sao, phảng phất như lâm vào trong một vùng tối tăm.
Bỗng dưng, trước mắt ông ta xuất hiện một bóng người, lại là cháu trai của ông ta?
Sắc mặt của cháu trai có chút kỳ quái, giống như đang phải chịu thống khổ cực lớn, sắc môi hắn đen nhánh, càng giống như là trúng độc...
“Giả, chắc chắn là giả!” Đây chính là vu thuật mà Tiêu Vân Chước đã tạo ra!
Giật mình một cái, người lập tức tỉnh lại.
“Ngươi đừng mơ tưởng gạt ta! Lão phu sẽ không bị mắc lừa đâu!” Cổ thần y lớn tiếng hô hào, nhưng cảm xúc đã bắt đầu có chút sụp đổ, dù sao người vừa thấy trong mộng quá mức chân thật, ánh mắt ai oán lại sợ hãi kia khiến trái tim ông ta cũng theo đó co rút đau đớn.
“Ta vừa mới thuận đường hỏi thay ngươi. Cháu trai ngươi là bị chính mình độc chết.” Tiêu Vân Chước hào phóng nói với hắn: “Nói là sau khi ngươi đi, ban đầu khá tốt, nhưng những người khác đều bởi vì tính tình hắn yếu đuối, cho nên không quá phục hắn, cảm thấy hắn kém quá xa ngươi. Trong lòng hắn khó chịu bèn nghĩ, học tập ngươi nhiều hơn, nếu có thể tiến triển về mặt độc thuật, vậy sau này tất cũng sẽ giống như ngươi, không người nào dám trêu chọc. Đáng tiếc, không cẩn thận dùng sai thuốc, độc c.h.ế.t chính mình, đáng thương chưa?”
“Không thể nào! Cháu trai của ta không thể c.h.ế.t như vậy được!” Cổ thần y hét lên.
“Tổ tôn các ngươi vinh nhục một thể, mặc dù hắn ít tạo nghiệt nhưng cũng không phải không có, sau khi c.h.ế.t còn bị trừng phạt ở dưới kia nữa, cho nên chỉ có thể mời lên một lúc thôi. Có điều ngươi yên tâm, dù sao hắn cũng còn trẻ, tạo nghiệt rồi vẫn có thể trả nổi, không giống ngươi... sau khi c.h.ế.t sẽ rơi vào tay ta.” Tiêu Vân Chước lạnh lùng cười cười.
Cổ thần y nợ nàng một cái mạng của Thần Ẩn Môn, cho nên sau khi ông ta chết, nàng muốn thu hồn phách của ông ta lại ngày đêm thiêu đốt. Nếu quỷ hồn của ông ta có thể chịu được thù riêng này, lại đưa ông ta xuống dưới chịu những nỗi khổ sở khác.
Đương nhiên, khả năng chịu đựng được cũng không quá lớn.
“Đều là giả! Lão phu đã lót sẵn đường cho cháu trai ta rồi! Hắn không thể nào c.h.ế.t được!” Cổ thần y nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Tiêu Vân Chước không để ý tới ông ta: “Nếu ngươi không còn lời gì khác muốn nói với ta, vậy chờ sau khi ngươi chết, chúng ta sẽ gặp lại.”
Nàng nói xong, xoay người rời đi.
“Ngươi không được đi! Không được đi, ngươi nói cho ta biết, những gì vừa nói đều là giả!” Cổ thần y vội vàng hô to, nhất thời sốt ruột, huyết khí dâng lên, toàn thân “phốc” một tiếng phun ra một ngụm m.á.u tươi, tức giận đến ngã xuống.
Giả, hẳn là giả.
Thế nhưng... những gì ông ta thấy trong mộng sao lại giống thật đến thế?
Không cẩn thận bị độc chết? Sao lại như vậy? Thê nhi ông ta cũng c.h.ế.t đột ngột, không có nửa điểm dấu hiệu, vì sao bây giờ lại là dạng này?!
Ông ta biết mình đã tạo nghiệt nhiều, cho nên mới không để cháu trai tiếp nhận quá nhiều phương thuốc chế độc, ông ta muốn cháu trai sạch sẽ làm thần y, vì sao ông trời không cho cơ hội!
Cổ thần y tức c.h.ế.t trong lao.
Tuổi tác vốn đã lớn, mấy ngày nay còn chịu không ít hình phạt, hiện tại lại bị Tiêu Vân Chước nói là sự thật một mạch, người cũng c.h.ế.t không nhắm mắt.