La Phi Nguyệt chưa bao giờ tức giận đến thế, hận không thể lao tới xé Tiêu Vân Chước ra thành từng mảnh.
Tuy nhiên, sắc mặt Tiêu Vân Chước vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt không phải lúc nào cũng nhìn nàng.
Thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn xung quanh, cũng sẽ cúi đầu nhìn chiếc đèn trong tay. Đối với những chuyện bên ngoài, nàng giống như không hề quan tâm đến những người ngoài cuộc, điều này mới càng làm cho mọi người cảm thấy nghẹn khuất và bực bội!
Tiêu Vân Chước nhìn Mạnh Vịnh Tư đang nói chuyện giúp mình, cũng rất ngượng ngùng.
Nể mặt bằng hữu, Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói: “Nếu như ngươi đã để ý chiếc đèn này như thế, chắc là bởi vì Sầm công tử kia còn chưa thành hôn. Mặc dù ngươi không tin ta nhưng cũng nên tin tưởng tỷ phu ngươi mới phải. Nếu hắn đã tình thâm nghĩa trọng với tỷ tỷ ngươi như thế, ngươi cảm thấy hắn có thể bởi vì một chiếc đèn mà thay lòng đổi dạ sao?”
“Nếu ta thật sự tìm được tung tích của tỷ tỷ ngươi thì đối với ngươi mà nói, đó cũng là chuyện tốt. Nếu ta không tìm được, người mất mặt cũng chính là ta. Từ đầu đến cuối, La nhị cô nương cũng không bị tổn thất gì cả, cho nên…ngươi tức giận cái gì? Ngươi bảo vệ thân tỷ tỷ ta có thể hiểu, nhưng chớ bị cảm xúc làm lu mờ tâm trí như thế.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Số mệnh của nữ nhi La gia cũng thật đủ thảm.
La Phi Diên vô tội chết oan, thi thể không rõ tung tích, nhưng khí sắc La Phi Nguyệt cũng không tốt.
Thượng đình có hung khí hiện ra, sắp tới tất có tai ương.
La Phi Nguyệt không hiểu được nàng.
Đương nhiên nàng hiểu tính tình của tỷ phu, mấy năm nay hai nhà La Sầm cũng phải lo lắng tìm kiếm một mối hôn sự cho hắn, nhưng vẫn tốn công vô ích, mà Tiêu Vân Chước này…
Bộ dáng Tiêu Vân Chước này quả thật không tồi, mày đẹp mi cong, còn có đôi mắt phượng sáng đen trắng rõ ràng, nước da trắng ngần, dáng người ngay thẳng đoan chính, có một loại cảm giác sạch sẽ như gió mát trăng thanh, tướng mạo cỡ này không kém gì người khác.
Lại chỉ có một điều, người này lại thiếu vẻ câu nệ và đoan trang, luôn lộ ra cảm giác lười biếng và tùy hứng.
Với tính cách như vậy, rất nhiều nam tử sẽ không bị nàng thu hút, mà tỷ phu nhà nàng thì đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, quả thật sẽ không bởi vì một chiếc đèn mà bị một người tính tình kỳ quái như Tiêu Vân Chước thu hút…
“Ta muốn biết tại sao, ta không hy vọng bất cứ người nào lợi dụng chuyện thê thảm của tỷ tỷ ta để thể hiện, hấp dẫn sự chú ý của người khác.” La Phi Nguyệt bày tỏ rõ ràng sự bất mãn của mình.
Trong mắt nàng ấy, Tiêu Vân Chước là một người không giống người bình thường. Với tính cách của người này, chắc chắn sẽ có mục đích gì đó!
“La nhị cô nương.” Mạnh Vịnh Tư thấy nàng ấy cố chấp như thế, vô cùng sốt ruột, sợ La Phi Nguyệt bỏ lỡ cơ hội tốt để tìm được tỷ tỷ ruột của mình nên vội nói nhỏ: “Tiêu cô nương chỉ có ý tốt mà thôi! Đệ đệ nhà ta trước đó bị trúng tà, ít nhiều nhờ nàng giúp chiêu hồn nên mới khỏi hẳn! Chỉ là việc này không tiện công khai ra ngoài nên mới nói là uống linh đan diệu dược mà nàng cho…Chính mắt ta đã trông thấy bản lĩnh đoán mệnh xem tướng của nàng ấy! Ngươi ngàn vạn lần đừng có tức giận nữa!”
Cơ hội này tốt đến bao nhiêu, thế mà La nhị cô nương vẫn còn bướng bỉnh!
Giống như là trân bảo hiếm có đưa đến tận tay mà nàng ấy không nhận ra, còn coi như hòn đá vụn vứt ra ngoài!