Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hắn còn biết chép sách kiếm tiền nữa à?” Hoắc tam thúc nói với giọng điệu tự nhiên: “Trước kia khi hắn còn nhỏ đều cảm thấy những người đi tới tiệm sách bán văn chương, chép sách đều là con buôn người đầy hơi tiền.”

“Lúc đó con còn nhỏ, bây giờ đương nhiên không còn nghĩ như vậy nữa.” Hoắc Kiệt đứng ngồi không yên, vội vàng nói.

Lúc hắn rời nhà, trên người mang theo không ít tiền bạc, bởi vậy cuộc sống lúc xa nhà cũng không tệ lắm.

Hắn ra tay hào phóng, người bên ngoài đương nhiên cũng sẽ hầu hạ cho hắn được thoải mái dễ chịu. Nhưng bởi tiền tài lộ ra ngoài nên hắn mới gặp phải chuyện bất trắc, bị kẻ xấu để mắt tới, không chỉ bị cướp sạch tiền mà suýt nữa còn mất mạng, cũng may mà có nhạc phụ cứu hắn.

Khi tới nhà của nhạc phụ, ban đầu hắn vẫn cứ chờ để được hầu hạ…

Nhưng nhạc phụ và Sài Nữ hoàn toàn ngó lơ hắn.

Nhất là nhạc phụ vì cứu hắn mà còn bị đâm một đao. Nếu như hắn là quân tử thì phải báo ân, bởi vậy chỉ có thể tìm mọi cách để kiếm tiền mua thuốc trị thương cho nhạc phụ. Chỉ là đáng tiếc, trên người nhạc phụ có không ít vết thương cũ, mà một đao kia đã khiến cho nguyên khí của ông ấy bị giảm đi, cho nên sau khi bọn họ thành thân không lâu, nhạc phụ đã qua đời.

“Lúc con vừa mới gặp tướng công, đúng thật là hắn có một thân đầy tật xấu!” Quách Sài Nữ nhớ tới chuyện này còn thấy rất thú vị: “Chỉ là đi vệ sinh mà thôi, thế mà còn nói là muốn đi thay quần áo! Nước ở trong nhà hắn uống không được, uống nước lọc được hai ngày thì nhất quyết chạy lên núi hái lá, nói là để mình tự sao trà. Kết quả là không biết đường, bị mắc kẹt ở trên núi không xuống được! Mấy người nhà giàu các ngươi thật đúng là lắm phiền phức, nước giếng trong thôn chúng ta rất ngọt mà, cứ một hai đòi phải uống trà. À, hắn còn muốn dùng bình hứng sương nữa kia, học đòi thần tiên ấy, theo ta và nhạc phụ thì đó là bị mất trí rồi.”

“…” Hoắc Kiệt hận không thể bước tới che miệng Quách Sài Nữ lại.

Trước mặt Hoắc tam thúc đang đặt một ly trà mới pha, mùi trà tỏa ra nồng đậm.

“Phụ thân, nàng ấy không có ý gì khác đâu ạ.” Hoắc Kiệt thấy không thể ngăn được, vội vàng nói.

Thê tử của hắn vốn là người nói chuyện thẳng thắn, lúc này thực sự không hề cố ý, hơn nữa nàng ấy chỉ nói như vậy trong tình huống thực sự thoải mái thôi…

Nhưng ở trước mặt phụ thân hắn, có thể thoải mái được sao?

Lúc này hắn vội vàng liếc mắt nhìn Tiêu Vân Chước, hy vọng Tiêu Vân Chước nhanh mồm dẻo miệng có thể giải vây giúp cho thê tử hắn một chút.

Nhưng dường như Tiêu Vân Chước không hề để ý đến ánh mắt của hắn, còn khẽ mỉm cười ngồi đó, vô cùng thích thú lắng nghe câu chuyện thú vị này!

“Ta còn cần con dạy ta sao?” Hoắc tam thúc cau mày: “Hay là ở trong mắt con, phụ thân là một kẻ ác độc lòng dạ hẹp hòi như vậy?”

Hoắc Kiệt sửng sốt, sau đó sắc mặt lại trở nên xấu hổ, bầu không khí giữa hai cha con lại trở nên bế tắc.

Lúc này Hoắc tam thúc lại cảm thấy đau lòng.

Ông ấy biết năm đó khi mình buộc nhi tử luyện viết chữ bằng tay trái, thái độ của ông ấy quá mức cứng rắn và lạnh lùng, khiến trái tim nhi tử bị tổn thương.

Nhưng tình huống lúc đó không giống như bây giờ!

Lúc ấy nhi tử đang ở độ tuổi không nghe lời nhất, chuyện gì không cho làm là nhất quyết phải làm cho bằng được, vô cùng sĩ diện.

Mấy hài tử Hoắc gia cùng nhau đọc sách, sau khi tay phải của hắn bị gãy, nhìn mấy đường huynh đường đệ bận rộn tập viết, trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, tính tình cũng càng ngày càng kỳ quái. Mẫu thân hắn ngày ngày cố gắng khuyên bảo nhưng hắn hoàn toàn không để ý, ngày ngày oán hận nỗi bất hạnh của mình.

Rơi vào đường cùng, ông ấy chỉ có thể trở nên nghiêm khắc.

Nhốt người lại, nếu không thành thật luyện viết bằng tay trái thì sẽ không cho ăn uống, hoặc là vứt bỏ những thứ mà hắn yêu thích, còn dùng mọi cách để uy hiếp nhi tử, bắt hài tử này vừa khóc lóc vừa phải thành thật làm lại từ đầu.

Những ngày đó nhi tử không hề nở nụ cười nào, còn ông ấy nào không phải như vậy?

Gần bốn năm trời, ông ấy bắt ép hài tử này không được cẩu thả, phải thật kỷ luật.

Chờ đến khi hắn có thể chịu đựng được ánh mắt dò xét của người ngoài rồi mới được thả ra. Quả nhiên, tiểu tử này vừa mới được tự do lập tức rời nhà đi ra bên ngoài cầu học.

Có hối hận không? Không hề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK