"Cô mẫu tuyệt đối đừng sốt ruột, cô phụ làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, sau khi người trở về dù cho thế nào cũng phải ôn hoà một chút, ngàn vạn lần đừng chất vấn, khiến cô phụ khó chịu." Khương Nguyên vội vàng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, lúc trước rất tốt, nha đầu kia vừa trở về thì đã thay đổi. Ta đã đưa trưởng tử cho lão thái thái rồi, đã nói là, hai đứa còn lại do ta toàn quyền làm chủ. Những năm này cô phụ con luôn chê Nhị Lang Tam Lang không tiến bộ, mỗi lần trở về đều nghiêm khắc với bọn nó ta đã nhịn rồi, nhưng bây giờ, bảo ta trơ mắt nhìn các con của mình đều thân thiết với lão thái thái? Vậy ta sinh chúng nó ra làm gì?" Khương thị thực sự không bình tĩnh nổi.
Những chuyện khác, bà ta đều có thể nhịn, duy chỉ có chuyện này là không được.
Nhất là Nhị Lang, đó là đứa nhỏ bà ta nhọc nhằn khổ sở mới nuôi lớn được, đâu đâu cũng thấy là Nhị lang tốt.
Bà ta tuyệt đối không cho phép người khác cướp nó đi mất.
Khương thị đã bảo người làm chuẩn bị, lúc bọn họ tới mang theo vài thứ, còn tưởng rằng sẽ ở nhiều ngày, cho nên đã mua thêm không ít, bây giờ thu dọn, quả thực là luống cuống.
Lúc này trời đã tối, không vào được thành, cho nên Khương thị chỉ có thể cố gắng đè nén cơn giận, đợi sáng sớm mai, lập tức trở về.
...
Sáng sớm, cửa thành vừa mở, xe ngựa của Khương thị đã vào thành.
Khương Nguyên nhìn thấy dáng vẻ chú trọng như vậy của Khương thị, trong lòng đã quyết định chủ ý.
Nếu như nàng ta xuất giá, tìm được nhà tốt, một lang quân tôn quý ôn nhu thì đó là tốt nhất, nhưng nếu như không thể...
Cũng tuyệt đối không thể gả cho nhị biểu ca...
Nhị biểu ca được sủng ái quá mức, đến lúc đó tình cảm giữa mình và cô mẫu cũng sẽ thay đổi, chưa chắc có thể trôi qua dễ chịu được yêu thương như bây giờ, so ra thì, đại biểu ca luôn đứng ở phía đối lập với cô mẫu, ngược lại càng tốt hơn một chút.
Chỉ là đáng tiếc, trong nhà này có một lão thái thái dư thừa.
Lão thái thái này còn sống thì lại là chướng ngại, c.h.ế.t thì lại phải để trong nhà chịu tang, thật sự là không có một chút tác dụng.
Lúc Khương thị hùng hổ trở về, Tiêu Vân Chước cũng mới đến bên cạnh tổ mẫu dùng bữa.
Đầu tiên Khương thị tới Tích Vi Đường thăm dò tình hình trước.
Sau khi được mời vào cửa, quả nhiên phát hiện lão thái thái sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, chỉ thấy khuôn mặt già nua của bà ấy hiền lành mang theo nụ cười, không có nửa điểm là bị bệnh, bên cạnh là hai đứa nhi tử mà mình tâm niệm còn có đứa nữ nhi không có lương tâm kia, bọn họ đang ngồi ăn sáng, tựa như là đang nói đang cười, vừa ngừng lại.
Khương thị chỉ cảm thấy vẻ mặt của mình sắp không chống đỡ nổi.
"Mẫu thân... Khoẻ lên rồi ạ?" Giọng nói của Khương thị hơi run rẩy.
Lão thái thái nhìn con dâu, cũng không có cảm xúc dư thừa nào, hoàn toàn bình tĩnh như trước đây: "Con về rồi à? Ta nghe Trấn Quan nói con đến Hoàng Thành Tự cầu phúc cho ta, thật sự là vất vả cho con rồi."
"Đều là bổn phận của con dâu." Khương thị khẽ kéo lấy chiếc khăn trong tay.
Bà ta giương mắt nhìn về phía nhị nhi tử, thấy trong tay hắn cầm hoa quả tươi bánh ngọt, lập tức đi lên phía trước đoạt lại: "Việt Nhi, mẫu thân đã nói với con rồi, hoa quả tươi bánh ngọt này vừa ngọt vừa ngán, sẽ sinh ra đờm, con không nên ăn nhiều."
Trong tay Tiêu Văn Việt không còn gì, nhưng cũng không phản bác, chỉ tuỳ ý cười: "Nhi tử nghe mẫu thân."
Hắn cũng vừa tới.
Hôm qua sau khi chạm mặt Tiêu Vân Chước ở Mạnh gia, hai người tan rã trong không vui.
Chỉ là sáng sớm, phụ thân đã yêu cầu đám tiểu bối bọn họ đến thỉnh an lão thái thái, cho nên mới lại gặp cùng một chỗ, cũng không nói một câu nào.
Lão thái thái sửng sốt một chút, cũng bỏ đồ trong tay xuống.
Hoa quả tươi và bánh ngọt này là cháu gái mua về, thật sự là nhiều ăn không hết.
Cũng may thời tiết lạnh, có thể để lâu hơn mấy ngày, thứ này có mùi thơm ngát, cũng không quá ngọt, Nhị Lang cũng chỉ mới vừa cầm lên một miếng, còn chưa bỏ vào miệng...
Khương thị cũng không hỏi một câu...