“Không sao, cứ gọi người ra đây đi.” Sầm công tử thản nhiên nói.
Quản sự vội vàng nói vâng, nghĩ rằng có lẽ lần này đèn làm rất tốt nên các quý nhân mới muốn đến xem người thợ thủ công làm ra chiếc đèn này trông như thế nào.
Quản sự bước vào trước, nhìn thấy người thợ kia đang bận rộn ở trong nhà, còn vui vẻ nói: “Phạm Lại Tử, ngươi gặp may rồi! Các quý nhân đang ở bên ngoài chờ gặp ngươi đấy! Ta nói này, chỉ cần ngươi thành thật làm đèn thì không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu. Lát nữa ngươi phải thành thật một chút, đừng có ngẩng đầu lên dọa người ta sợ, nếu cho ngươi bạc thì nhớ thành thật nhận lấy. Đúng rồi, trong viện của ngươi có cái đèn nào hiếm lạ một chút không? Nhớ đưa ra cho các quý nhân xem thử…”
Vừa nói xong, Phạm mẫu bị nan tre trong tay làm xước ngón tay, có vẻ hoảng loạn.
Phạm Lại Tử nhìn thoáng qua bên kia, sau đó cúi đầu khom lưng đi theo quản sự cùng bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy rất nhiều người đứng đó.
Phạm Lại Tử thành thật quỳ xuống hành lễ.
“Ngươi đã từng gia nhập quân doanh phải không?” Tiêu Vân Chước nhìn hắn rồi hỏi thẳng.
“Bẩm vâng…Lúc còn nhỏ gia đình khó khăn nên có đi tòng quân, còn tưởng rằng sẽ chết nhưng không ngờ còn có thể sống sót, có dành dụm được ít tiền và học được nghề làm đèn lồng này…” Phạm Lại Tử thành thật nói.
Quản sự nghe vậy cũng cười nói: “Bẩm cô nương, Phạm Lại Tử này cũng có bản lĩnh không tệ, chỉ là hơi kém may mắn một chút. Năm đó lúc tòng quân bị côn trùng độc cắn, toàn thân nổi mẩn đỏ, khuôn mặt bị thương tổn nghiêm trọng, trông rất thảm hại.”
Ánh mắt Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua sân ở phía sau hắn.
Trong sân rất bừa bộn, bày đủ các loại vật liệu để làm đèn.
Mà sát khí trên người Phạm Lại Tử này rất nặng, có thể thấy được lúc tòng quân năm đó cũng là một nhân vật tàn nhẫn, không thể hiện ra ngoài có thể là do khuôn mặt của hắn.
“Ngẩng đầu lên.” Tiêu Vân Chước nói.
Phạm Lại Tử không hề do dự, lập tức ngẩng đầu lên.
Ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên, mấy người La nhị cô nương theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Chỉ thấy trên khuôn mặt người này toàn là vết rỗ, màu da rất đen, đôi mắt như lồi hẳn ra, nhìn xấu xí đến mức cảm thấy đáng sợ.
“Ngươi đã từng tòng quân, nói vậy thì…chắc ngươi cũng có quen biết với mấy tướng lĩnh được quan phủ phái ra tìm người phải không?” Tiêu Vân Chước nhìn thẳng vào mắt đối phương, cũng không hề lùi lại một bước, thậm chí còn nói với giọng điệu khẳng định.
Lúc quan phủ tìm người phải tìm ở bên ngoài, nhưng nhất định nơi này cũng đã từng bị lục soát.
Mà tiểu thư phủ Quốc Công bị mất tích cũng không phải là chuyện nhỏ, Phạm Lại Tử lại không dễ giấu trời qua biển nên nàng hoài nghi năm đó lúc tìm kiếm người, Phạm Lại Tử đã lợi dụng quan hệ cá nhân của mình để che giấu.
Trước đây không ai nghĩ theo hướng này, nhưng bây giờ câu nói này giống như thuốc súng, thổi bùng lên suy nghĩ của mọi người.
Sắc mặt La Phi Nguyệt trắng bệch, giơ tay rút kiếm trong tay hộ vệ đi cùng, không nói hai lời lập tức kề kiếm vào cổ Phạm Lại Tử: “Nói! Có phải ngươi giấu tỷ tỷ của ta không?”
Sầm công tử cũng lập tức hiểu rõ.
Bàn tay dưới ống tay áo cũng run rẩy, hắn khiếp sợ nhìn về phía Tiêu Vân Chước.
“Tiểu nhân không biết…Tiểu nhân không làm gì cả. Quý nhân có ý gì, tiểu nhân thật sự nghe không hiểu…” Phạm Lại Tử vội vàng quỳ xuống cầu xin.
“Ngươi thật sự to gan đấy.” Tiêu Vân Chước nhìn hắn, không khỏi cười lạnh nói: “Đã g.i.ế.t. người rồi, thế mà qua ngần ấy năm lại tự tin đến mức không thèm di chuyển thi thể, thật sự cảm thấy trên đời này sẽ không có ai phát hiện ra những chuyện ngươi làm sao?”
“Người tới! Đi vào lục soát!” Sầm Trạm căn bản mặc kệ những lời Tiêu Vân Chước nói là thật hay giả, trực tiếp hét lên.
Đối với hắn mà nói, cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội, hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.