Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nha, nha môn?!" Sắc mặt Tần mẫu đại biến.

"Đúng vậy, phủ doãn chính là thúc thúc nhà ta, Lễ Bộ Thượng Thư đương triều chính là bá phụ nhà ta, cha ta còn là một tướng quân sát phạt quyết đoán, chỉ cần bá mẫu cần ta trợ giúp, ta nhất định không nói hai lời, nhất định giúp ngài chủ trì công đạo." Tiêu Vân Chước nói bậy.

Biểu thúc cũng là thúc, biểu bá phụ cũng là bá phụ... Mượn để sử dụng.

Thốt ra lời này, Tần mẫu trực tiếp ngồi không yên.

"Không có! Xán Như nhà chúng ta không phải bị người khác hãm hại! Cô nương, nữ nhi của ta chỉ là không cẩn thận bị kẻ vô lại chà đạp, nhất thời không nghĩ thông nên đã tự sát, chuyện này ám muội, cho nên Tần gia chúng ta cũng không muốn nói thêm, Xán Như chết không liên quan chút nào với người bên ngoài, ngươi đừng làm loạn!" Giọng điệu của Tần mẫu đã hơi run rẩy.

Tiêu Vân Chước sờ lên tấm mộc bài giam cầm Tần Xán Như, dường như có thể cảm nhận được sự oán hận và đau xót trong lòng nàng ta.

Nàng nhìn Tần mẫu trước mắt, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lùng.

"Đại Ca Nhi... Là ai thế? Là biểu ca của Xán Như sao? Con của thúc thúc nhà nàng ta à?" Tiêu Vân Chước nhìn chằm chằm Tần mẫu.

Tần mẫu chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, chỉ cảm thấy ánh mắt tiểu cô nương này nhìn mình rất đáng sợ, bản thân mình giống như là bị mãnh hổ để mắt tới, toàn thân không được tự nhiên, muốn đi, lại mồ hôi chảy ròng ròng không dám động.

"Đúng vậy... lúc Xán Như còn sống, Đại Ca Nhi cũng cùng làm ăn với con bé, huynh muội bọn họ tình cảm rất tốt, Đại Ca Nhi còn vì phụ thân của Xán Như mà để tang ba năm nữa...Nó, nó nói sẽ thay thế Xán Như, chăm lo cho quãng đời còn lại của ta..." Tần mẫu hơi rụt đầu lại, có chút niềm tin không đủ.

Tiêu Vân Chước tháo mộc bài bên hông xuống.

Nàng nhìn mộc bài, lại kiên định đặt vào tay Tần mẫu: "Lần đầu gặp mặt, không có quà gì tốt đưa cho bá mẫu, mộc bài này chính là của một cao nhân tặng ta, nghe nói có tác dụng tiếp nhận linh hồn, ta thấy bá mẫu rất nhung nhớ Xán Như, hay là cứ mang theo, ngày nhớ đêm mong, nhất định có thể gặp gỡ Xán Như trong mộng, để gỡ bỏ nỗi khổ nhớ nữ nhi của bá mẫu."

Tần mẫu nào muốn?

Đôi tay cũng có chút run rẩy, cho dù bà ta căn bản không tin một miếng mộc bài có tác dụng như vậy, nhưng vừa nghĩ tới nữ nhi, bà ta đã muốn vứt thứ này đi.

"Không cần..." Tần mẫu rất chột dạ.

"Cứ nhận đi, lát nữa... Ta còn muốn đến phủ làm khách nữa." Tiêu Vân Chước khẽ cười với bà ta, sau đó quay người rời đi.

Nàng vừa đi, Tần mẫu trực tiếp ném mộc bài này lên trên mặt bàn.

Bà mối có chút không hiểu nhìn bà ta.

Tần mẫu vẻ mặt hốt hoảng nhìn chằm chằm mộc bài này một lúc.

Bà ta cũng hiểu, là một người mẹ, không nên có biểu hiện e ngại thứ này, sẽ khiến người khác nghi ngờ, cho nên sau khi bình thường trở lại, cưỡng ép nặn ra một nụ cười, vội vàng cầm lấy mộc bài, bước nhanh về nhà.

Tiêu Văn Việt và Hoắc Kiệt đợi trong chốc lát, thấy Tiêu Vân Chước sắc mặt khó coi trở về.

"Mộc bài tặng cho phụ nhân kia rồi hả?" Lực quan sát của Tiêu Văn Việt rất tốt, sau đó lại nói: "Vừa rồi ta nghe thấy muội và Tần cô nương nói chuyện phiếm, cũng không phải nghe được rõ ràng lắm, muội có thể nói lại tỉ mỉ được không? Tần cô nương này, rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"

Lúc hắn chưa nhìn thấy quỷ, không biết Tần cô nương thật sự tồn tại, càng không nghe thấy tiếng.

Hiện tại biết rồi, cũng hiểu, thì ra Tần cô nương chết cũng không đơn giản như vẻ ngoài, hắn rất thích nghe chuyện xưa, cho nên rất ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK