Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vân Chước phái người đi ra bày cái quầy kia, bởi vì tên tuổi Tiêu đại sư mặt mũi hung dữ, vô cùng được hoan nghênh, thậm chí rất nhiều người già trong lúc rảnh rỗi cũng chạy đến trước sạp hàng kể chuyện ma...

Điều kỳ quái nhất chính là, trong số những đơn đặt hàng kia, thậm chí còn có người cảm thấy con của mình bị hồ ly tinh mê hoặc, mời nàng đến bắt đứa con dâu hồ ly tinh lại!

Tiêu Vân Chước nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Cái sạp hàng này của nàng mới bày ra, không lấy tiền, không được.

Không có bậc cửa, thật sự là dạng yêu ma quỷ quái gì cũng có thể gặp.

Vẫn phải thu xếp đầy đủ thêm mới được.

Tiêu Vân Chước không vội vã nhận tờ đơn, mà chính là đi tìm Oanh cầm sư thương nghị "Sinh ý đại kế" của mình, sở dĩ tìm Oanh cầm sư chứ không phải Lâm Phu Tử, đó là bởi vì Oanh cầm sư là đệ tử môn hạ của nàng, là người một nhà, Lâm Phu Tử thì là tiên sinh dạy học, vị trí còn không giống nhau.

Thời gian này cuộc sống của nàng rất bận rộn, mà Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến cũng không nhàn rỗi.

Ban đầu Tiêu Văn Yến dự định ra ngoài kết bạn, nhưng cứ bị lão thái thái bắt ở trong nhà suy nghĩ về ý nghĩa của việc đọc sách, cả ngày buồn rầu đến mức nắm lấy mấy cọng tóc trên đầu, hận không thể mọc thêm ra mấy cái đầu.

Mà Tiêu Văn Việt ngày ngày đi ra ngoài từ sáng sớm không thấy tăm hơi.

Cuối cùng năm ngày sau, thiếp mời Tiêu Văn Việt đưa ra ngoài đã có lời hồi đáp.

Hẹn gặp mặt Lục lão tướng quân tại một bãi luyện võ hẻo lánh trong kinh.

Tiêu Văn Việt đã xuất phát đến đó từ sớm, sau khi tới lại dựa theo hạ nhân chỉ dẫn, một đường đến chỗ của Lục lão tướng quân.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời có một lão nhân đang đứng, lão nhân râu tóc bạc trắng, nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp, thân thể xem ra lại càng vô cùng tráng kiện, hơn chín mươi tuổi, cũng chỉ có da khô quắt lại thương tang một chút, nhìn vẫn rất có tinh thần.

Tiêu Văn Việt đi ra phía trước, vui vẻ quỳ hành lễ: "Vãn bối Tiêu Văn Việt, bái kiến Lục lão tướng quân."

Lục lão tướng quân có chút không vui liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi có thôi đi hay không?" Lão tướng quân một thân khí phách tao nhã, nhưng vừa mở miệng lại có hơi cáu kỉnh: "Cũng đã bao lâu rồi, lão phu nói rồi không gặp ngươi không gặp ngươi, ngươi làm sao lại không biết chừng mực như thế chứ?"

Thứ bướng bỉnh này, thật đúng là tức chết ông ấy rồi.

Ban đầu đưa thiếp mời, ông ấy đã bảo người trở về, kết quả hắn liên tiếp đưa không ngừng, sau lưng hắn dù sao cũng là Tiêu gia, tằng tổ nhà họ Tiêu lúc còn sống lại là cấp trên của ông ấy, có thể nói là sư phụ của ông ấy cũng không đủ, cho nên lại không thể hoàn toàn mặc kệ.

Mỗi ngày đưa thiếp mời thì cũng thôi đi, về sau còn bảo người tìm hiểu chỗ mà ông ấy đến, cả ngày chặn ông ấy.

Chuyện này cũng không ngại, ông ấy đi ra ngoài, bên cạnh mang theo không ít người, tiểu tử này căn bản không tới gần được.

Nhưng mấy ngày nay, hắn có chút quá phận rồi.

Ông ấy lúc còn trẻ thân thể bị thương, cho nên chỉ có một nữ nhi, ông ấy lớn tuổi rồi, nữ nhi còn chết sớm hơn so với ông ấy, bây giờ hậu nhân cũng chỉ có ngoại tôn không có tiền đồ gì, đang làm tướng lĩnh ở bên ngoài.

Có thể nói, ông ấy không có ràng buộc, ở tại Kinh Thành phóng khoáng dưỡng lão.

Đã là dưỡng lão... Vậy thì chính là thả lỏng thế nào thì làm thế đó.

Thế là đã lén lút, kiếm vài tiểu kiều nương như hoa như ngọc ở trong nhà...

Ông ấy cũng biết mình lớn tuổi rồi, không chừng sáng mai đã không còn, cho nên không tai vạ đến những tiểu kiều nương đó, chỉ là thưởng thức một chút, để các nàng hát vài khúc, nhảy khiêu vũ gì đó, thậm chí ngay cả hậu sự ông ấy cũng đã chuẩn bị xong rồi, chờ khi ông ấy chết, những tiểu kiều nương này cũng sẽ được đưa đến nơi khác, nên lấy chồng thì lấy chồng...

Nhưng thằng nhóc khốn kiếp này!

Hắn, hắn tìm người tặng đồ cho đám tiểu kiều nương của ông ấy!

Thậm chí còn tìm một vài lang quan tuấn tiếu, cả ngày đi qua đi lại ở bên ngoài phủ tướng quân của ông ấy, ông ấy nuôi những cô nương kia, thường ngày ra vào không bị hạn chế, còn thỉnh thoảng để cho các nàng đi ra ngoài chơi, bởi vậy mấy ngày nay, các nàng vừa ra khỏi cửa đã gặp được những lang quân mặt trắng đó, hồn cũng muốn bay đi mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK