Tuổi tác của hắn ta, nếu như không phải là bởi vì nhận làm con thừa tự, phải chịu tang cho người "Cha" trên danh nghĩa cơ, đã sớm lấy vợ rồi, ba năm này nửa điểm nữ sắc cũng không thể gần, thực sự khó khăn.
Nhưng nữ tử này ngược lại là tới đúng lúc.
Nàng và Xán Như giao hảo, hơn phân nửa chính là nữ nhi của thương hộ.
Dáng dấp đẹp như vậy, càng không thể kén chọn.
Hôm nay nàng một thân một mình đến làm khách, nếu như ở trong nhà xảy ra gì đó với hắn ta, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo hắn ta, chờ sau khi gạo nấu thành cơm, để cho nàng làm mỹ thiếp, cũng không tệ.
Trong bụng hắn ta đầy rượu, sắc tâm cũng càng lúc càng lớn.
Tần mẫu nhìn ánh mắt của hắn ta, trong lòng cũng giật mình, biết "Nhi tử" đã động ý đồ xấu, cũng theo bản năng nghĩ đến nữ nhi năm đó bị hãm hại, vội vàng nói: "Nàng... Nàng là bằng hữu của Xán Như..."
"Mẹ, không phải mẹ không yên tâm sao? Nếu như nàng thật sự biết gì đó, thì càng phải đặt người ta ở trong nhà của mình, hơn nữa... Là bằng hữu của Xán Như, không phải càng tốt sao? Xán Như chết sớm, có bằng hữu của nàng ta hiếu thuận với người, người còn có cái gì không hài lòng?" Tần Đại Lâm nói xong, đẩy Tần mẫu ra.
Tần mẫu duỗi tay ra một chút, tựa hồ là muốn ngăn lại, nhưng một khắc sau, lại vội vàng rụt trở về.
Trượng phu và nữ nhi của bà ta cũng đã mất rồi, bà ta khổ sở không nơi nương tựa, bây giờ tuổi già chỉ có thể dựa vào Đại Ca Nhi.
Hơn nữa ba năm này, Đại Ca Nhi đối xử với bà ta đúng là không tệ, mặc dù nói... So ra thì còn kém cẩn thận hơn khi nữ nhi còn tại thế, nhưng cũng ngày ngày ân cần thăm hỏi, hắn ta còn nói, chờ tương lai lấy vợ sinh con, giao đứa nhỏ cho bà ta trông, đến lúc đó bà ta cũng có thể trải qua cuộc sống ngậm kẹo đùa cháu!
Tần mẫu thấp thỏm không yên.
Lúc này Tần Đại Lâm nhìn coi như quy củ.
Chỉ là Tiêu Vân Chước lại biết rõ suy nghĩ trong lòng hắn ta.
Một lát sau, Tần mẫu mời Tiêu Vân Chước vào dùng bữa, đúng là vô cùng hào phóng chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, Tần mẫu ngồi ở đó, trong tay còn cầm bầu rượu, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên cười với Tiêu Vân Chước.
"Đây là rượu lúc Xán Như… còn sống ủ chế, ngươi là bạn tốt của con bé, nhất định phải thử nhiều chút..." Tần mẫu bảo người rót đầy cho nàng: "Cho dù có uống say cũng không vội, ta đã chuẩn bị xong phòng và hạ nhân, sẽ hầu hạ ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
"..." Sắc mặt Tiêu Vân Chước phức tạp nhìn bà ta.
Người này ấy à, ngu xuẩn lại ác độc.
Năm đó giúp người ngoài làm nhục nữ nhi nhà mình, bây giờ chuyện ác làm quen tay, lại càng làm thuận buồm xuôi gió.
"Chén thứ nhất này, kính Xán Như đi." Tiêu Vân Chước vẩy rượu xuống mặt đất: "Chỉ mong Xán Như có thể bình tâm trong oán niệm."
Tần mẫu giật mình trong lòng.
Tần mẫu vì để chào hỏi nàng, để cho nàng buông lỏng sự phòng bị, bản thân mình cũng nếm mấy ngụm rượu, thứ này hương vị đơn giản, cũng không có mùi thuốc, ngược lại không có độc, chỉ là sau khi đã ngấm thì có tác dụng lớn, mấy chén vào bụng, tất nhiên sẽ say đến bất tỉnh nhân sự.
Đợi đối phương lại rót đầy rượu cho nàng, Tiêu Vân Chước nhìn màu sắc thanh tịnh, không từ chối, ngược lại uống một hơi cạn sạch.
Chỉ là sau khi rượu vào trong bụng, nàng lập tức ngơ ngơ ngác ngác, dựa vào nơi đó.
"Nhanh… đưa người vào phòng nghỉ ngơi..." Tần mẫu vội vàng nói, sau đó lại nhìn hai nha hoàn một chút, sửa lại lời nói: "Được rồi, đây là khách quý, ta tự mình đỡ nàng đi, tất cả các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, đừng tùy tiện đi ra đi lại, để tránh quấy nhiễu khách nhân."