"Nếu như ngươi đã quyết định, ta cũng không tiện lại khuyên ngươi nữa, nhưng ngươi có ơn với ta, bất kể thế nào, ta đều sẽ giúp ngươi!" La Phi Nguyệt cũng bày tỏ nghĩa khí nói.
Tiêu Vân Chước cười với nàng ta, tỏ ý mình biết rồi.
Hai người lưu luyến chia tay.
...
Án g.i.ế.t. người này kết thúc, những âm thanh kháng nghị bên ngoài cũng tiêu tan, nhưng sau khi không cần phải bất bình vì mẹ con Trịnh gia, ngược lại có không ít người bắt đầu chú ý đến quá trình xử án.
Quan phủ nói với bên ngoài là Chiêu Nhi cô nương tìm Tiêu gia cô nương giúp đỡ, dẫn nàng ta đi tự thú, cho nên mới phá được án.
Nhưng ngoài ra còn có một số lời đồn nghe kỳ lạ vi diệu hơn chút.
Chính là Tiêu Vân Chước nhiều lần có hành vi phá án.
Có người nói một tháng nàng chạy đến nha môn nhiều lần, trước kia từng dính dáng đến vụ án liên quan đến mạng người, thậm chí phàm là nàng ra mặt, hơn phân nửa là muốn giải oan cho người chết.
Lại có người nói nàng hiểu ngũ hành bát quái, tìm người mất mạng, rất quen thuộc.
Chỉ là cứ truyền đi truyền lại, lời đồn lại trở nên có hơi quỷ dị.
Bách tính trong dân gian dĩ nhiên là không biết Tiêu Vân Chước, rất nhiều người vì để miêu tả những tin tức ngầm mà mình biết được cho thú vị, trong lời lẽ sẽ thêm mắm dặm muối vài thứ, đến mức qua mấy ngày lên men, Tiêu Vân Chước đã trở thành một quái vật có sắc thái truyền kỳ.
Nghe nói nàng... Sắc mặt trắng bệch không có khí người, ánh mắt xanh đen như người chết, toàn thân lạnh lẽo, cách ba thước cũng có thể cảm nhận được ý lạnh...
Còn nói tằng tổ Tiêu gia đã từng g.i.ế.t. rất nhiều người, mặc dù là vì bảo vệ quốc gia, nhưng chung quy cũng phạm vào sát giới, cho nên hậu nhân mới bị những con quỷ oán niệm đó trả thù...
Loạn thất bát tao, cách nói nào cũng có.
Đông Trì vẻ mặt kích động nói với nàng về "Tiêu Vân Chước mặt mũi hung dữ" ở bên ngoài, vừa tức giận bất bình cho nàng.
"Cách đây mấy ngày còn có người nói tiểu thư là Phán quan chuyển thế, cho nên có thể đòi công đạo cho người khác, kết quả chưa tới hai ngày đã thay đổi! Cái gì mà Dạ Xoa, nữ quỷ còn có oan hồn, thậm chí còn nói người xúi quẩy... Nước bẩn gì cũng hắt hết lên người! Rõ ràng người làm nhiều việc tốt như vậy, nhưng những người đó lại nói vô cùng khó nghe! Quả thực là đáng giận!" Đông Trì cắn răng nghiến lợi.
Tiêu Vân Chước cũng giật mình.
"Bây giờ ta nổi tiếng như vậy sao?" Tiêu Vân Chước tò mò hỏi.
"Còn không phải à! Những chuyện người đã làm sau khi về kinh, người ngoài đều biết rồi! Nhất là vụ án của Tống gia, bởi vì người mở miệng là định tội phò mã gia, cho nên càng truyền càng mơ hồ, cái gì cũng nói." Đông Trì lập tức nói.
Ánh mắt Tiêu Vân Chước dần dần sáng lên: "Như vậy nói cách khác, hiện tại người người đều biết ta? Tên tuổi đại sư này của ta, coi như là vang dội đi."
"..." Đông Trì sửng sốt một chút, sau đó nặng nề mà gật đầu: "Rất vang!"
Tiêu Vân Chước khẽ cười: "Tiếng tốt tiếng xấu khác nhau ở chỗ nào? Cũng không thể giải thích từng cái một chứ? Ta đắc tội với hai ngọn núi lớn đại công chúa và Quản gia, người bên ngoài không nói ta là yêu quái biết ăn thịt người đã là không tệ rồi."
Làm việc tốt vốn dĩ nên để lại tiếng tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại đều để lại danh tiếng khiến cho người ta sợ hãi, lời giải thích duy nhất chính là có người gây trở ngại.
Nếu nói tức giận...
Nàng thật sự không hề tức giận chút nào!
Cơ hội rất tốt đó!
"Tùng Thuý, dọn dẹp một chút, chúng ta ra ngoài bày một sạp hàng đi!" Tiêu Vân Chước nói xong, lại chần chờ một chút: "Dáng vẻ này của ta quá ôn hoà hiền hậu, không hề giống là người có mặt mũi hung dữ đại quái vật, làm sao có thể khiến cho người ta tin phục? Ngươi tìm mấy gia đinh dáng dấp cường tráng hung hãn lại biết chữ ở trong phủ, bảo bọn họ ra ngoài bày quầy hàng, nếu có người cần xua đuổi tà ma, thì đăng ký ghi chép lại, cầm về nhà ta sàng lọc cẩn thận rồi đến xử lý."
"..." Ánh mắt Tùng Thuý có hơi nặng nề đồng ý.
Đại tiểu thư của nàng ấy thật sự có thể nhìn thấy quỷ, nhưng... nếu thật sự làm như thế, vậy thì chính là đi lên con đường không có lối về.
Sau khi tướng quân trở về, sẽ không tức điên lên chứ?