Sắc mặt vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết cuộc sống không tệ.
Sau khi Tiêu Vân Chước giới thiệu cho nàng ấy những đứa nhỏ kia, Quách Sài Nữ cũng đảm nhiệm nhiều việc để làm, nàng ấy vốn dĩ nhanh nhẹn, lại vô cùng nhiệt tình thân thiết, trong khoảng thời gian ngắn, đã có thể khiến cho những đứa trẻ kia chỉ nghe lệnh nàng ấy.
Nhưng cũng không lâu lắm, ba người cũng được nha môn gọi đến.
Bọn họ ngăn cản sát thủ đột nhập vào nhà hành hung, chính là nhân chứng quan trọng.
Bởi vì sự việc liên quan đến thư viện Kinh Thành, huyện nha ở ngoài kinh tự giác không đắc tội nổi, nên đã chuyển giao vụ án này cho Hình bộ, việc liên quan đến danh dự của học sinh, Hình bộ đại nhân cũng lập tức phái người đến thư viện điều tra tình hình ngọc bội bị mất.
Một lần kiểm tra thực hư này, tìm được bốn người bị mất ngọc bội.
Nhưng trên chuỗi ngọc bội này có thể đối chứng được, cũng chỉ có một, nhưng lại không phải của Biện Ngạn Tài.
Trước hôm đó, sau khi ngọc bội của Biện Ngạn Tài bị sát thủ kia lấy đi làm tín vật, hắn ta đã biết không thể để lại nhược điểm, cùng ngày hôm đó đã trở về thư viện, vụng trộm lấy đi ngọc bội của đồng môn, ngọc bội kia gần như giống nhau, bên trên chỉ có ký hiệu của thư viện, không có tên người, cho nên che giấu cũng không khó.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới Chu gia này lại không bị gì.
Hắn ta đã cẩn thận suy nghĩ.
Chu gia chỉ là hộ nông, vị trí trong thôn cũng vắng vẻ, sát thủ kia xem xét cũng rất lợi hại, còn nói phải dùng mê hương, theo lý thuyết, khả năng thất thủ cực kỳ nhỏ.
Cho dù thất thủ, sát thủ chân tay khoẻ mạnh lại vô cùng cường tráng, chắc là có thể nhanh chóng rời đi!
Người của Chu gia nếu như đều đã chết, sát thủ nhất định có thể đào tẩu, khả năng uy hiếp được hắn ta không lớn.
Nếu như người Chu gia không chết, vậy thì thân phận Chu gia yếu đuối và hèn mọn, cũng không dám báo án, nhiều nhất sẽ tưởng rằng có kẻ trộm vào cửa, lần sau cẩn thận là được, sao có thể ầm ĩ đến Hình bộ chứ?
...
Có thể vốn dĩ những suy nghĩ này, vậy mà đều không đúng.
Chu gia không có chuyện gì, ngay cả da cũng không bị rách một chút, thậm chí loại tình hình này, lại còn dám đi báo án!
Không chỉ có như thế, tên sát thủ kia, còn bị bắt!
Hắn ta không cách nào nghĩ ra được, sát thủ này làm sao lại vô dụng như thế, ngay cả Chu gia già yếu cũng không đánh lại...
Đồng môn của Biện Ngạn Tài bị tóm tới nha môn của Hình bộ, hai cha con Chu gia cũng đi nhận người, Chu phụ nhìn thấy người kia, nhìn ra độ tuổi không khớp, biết người này không phải là nhi tử của mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phức tạp và xoắn xuýt.
Nếu như nói ra lời nói thật, nhi tử sẽ nguy hiểm, không nói thật, chính là hại người bên ngoài.
Đúng lúc ông ấy đang sợ hãi rụt rè, Yên Chi bên cạnh nói thẳng: "Đại nhân, lúc mẹ ta còn sống đến đạo quán cúng bái, đột nhiên gặp được một vị công tử, y phục giống như vị công tử này, mang ngọc bội cũng giống vậy, mẹ ta nghi ngờ hắn ta là đứa con mà nhà ta đã để lạc mất, nên đã tiến lên nhận người thân, chọc cho vị công tử kia không vui, tuổi tác của vị công tử kia lớn hơn một chút, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi... Ngoại trừ cái đó ra, người nhà của chúng ta và học sinh trong thư viện này, cũng không có gì liên quan nữa..."
"Hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi?" Học sinh đột nhiên bị gọi lên cũng không khỏi sửng sốt một chút.
Ngọc bội của hắn bị mất rất kỳ quái, rõ ràng trước đó mấy ngày vẫn còn.
Bây giờ hắn cũng nghi ngờ có người trộm đồ của hắn.
Cho nên lúc này đang cố gắng nhớ lại, người nào từng ra vào phòng của hắn, nghĩ tới nghĩ lui, học sinh này cũng nghĩ đến Biện Ngạn Tài.
Quan hệ giữa hắn và Biện Ngạn Tài bình thường, nhưng mấy ngày trước đối phương lại đột nhiên tìm hắn lĩnh giáo vấn đề.
Hơn nữa quan trọng nhất là... Trước đó Tiêu đại sư kia tới thư viện, là gọi tên tìm Biện Ngạn Tài...
Người này nghĩ như vậy, cũng lập tức nói ra suy đoán của chính mình.
"Tiêu cô nương này không phải... Phá án như thần sao? Sau khi nàng tìm tới cửa, Biện huynh có chút mất hồn mất vía, chúng ta hỏi hắn ta nguyên do, hắn ta cũng không nói được... Vào buổi tối còn đột nhiên xin nghỉ..."