“Chúng con chỉ là không am hiểu sở học của đối phương mà thôi, nhưng chúng con lại rất hiểu nhau mà.” Hoắc Kiệt lại nói thêm.
Hắn biết sở thích của Sài Nữ, biết nàng kiên cường dũng cảm, giống như dây leo bám trên vách đá, tuy không xinh đẹp như những bông hoa rực rỡ nhưng sức sống lại mãnh liệt vô cùng.
Mà Sài Nữ cũng biết hắn là người thế nào.
Lúc hai người bọn họ ở bên nhau, mỗi người làm công việc riêng của mình nhưng vẫn luôn tò mò về năng lực cũng như tính tình của đối phương.
Mỗi ngày để thoải mái và vui vẻ, như vậy còn chưa đủ sao?
Ánh mắt phu thê hai người nhìn Hoắc tam thúc đều vô cùng nghiêm túc.
Hoắc tam thúc cũng không ngờ hai người này lại đột nhiên biểu lộ tình cảm như vậy, bộ dáng này thật giống như ông ấy là người xấu cầm gậy đánh uyên ương.
Chẳng qua lúc này nhi tử mới thấy ra dáng được một chút.
“Ta và mẫu thân con từ trước đến nay đều không hề ngăn cản các con, chỉ là sợ các con không chịu nổi ánh mắt của người ngoài…Kiệt Nhi, ta là phụ thân của con, ta sẽ chỉ cho con một cơ hội này. Nếu con đã lựa chọn thì phải luôn giữ gìn, nếu tương lai con dám vong ân phụ nghĩa thì ta… ta sẽ không cho phép một nhi tử như vậy bước vào nhà nữa, tình cảm phụ tử của con và ta cũng coi như chấm dứt.” Hoắc phu tử nghiêm túc nói.
Từ trước đến nay ông ấy không hề để ý đến xuất thân dòng dõi.
Điều mà ông ấy để ý chính là sự chênh lệch kiến thức ở sau xuất thân đó, chỉ sợ sự chênh lệch này sẽ làm những người trẻ tuổi vốn tình đầu ý hợp lại trở thành những cặp đôi oán hận.
Nếu là như thế, còn không bằng dừng lại sớm.
Nhất là thái độ trước kia của nhi tử làm cho ông ấy cảm thấy mối hôn sự này không mấy khả thi.
“Phụ thân, con hứa, con hứa sẽ đối xử tốt với nàng, chúng con sẽ không hối hận!” Hoắc Kiệt vội vàng quỳ xuống.
“Được rồi, biểu muội ngươi vẫn còn ở đây, quỳ tới quỳ lui làm trò trước mặt nàng còn ra thể thống gì? Chọc người ta chê cười.” Hoắc tam thúc bất đắc dĩ nhìn hắn: “Không phải là sợ nha đầu này đói bụng sao? Ăn cơm đi.”
Nha đầu Tiêu Vân Chước này còn thông minh hơn cả nhi tử ngốc của ông ấy.
Chỉ liếc mắt là đã nhìn ra được vấn đề giữa hai hài tử này.
Trước đó ông ấy vẫn luôn cảm thấy Quách thị ngu dốt tự ti, chỉ biết cúi đầu lấy lòng người khác. Nhưng hôm nay ông ấy thấy mình đã sai rồi, người con dâu này lá gan cũng không nhỏ, cũng tự nhiên hào phóng. Người có tính tình của mình là chuyện tốt, cưới con dâu chứ không phải là tìm người hầu, nếu cứ ăn nói khép nép thì nhất định không thể kéo dài được.
Hoắc tam thúc cũng không nói thẳng ra là ông ấy đồng ý với mối hôn sự này, nhưng Hoắc Kiệt lại có thể cảm giác được thái độ của phụ thân mình thay đổi.
Hắn cẩn thận nghĩ lại về biểu hiện của mình trước đó, cũng mơ hồ nhận ra vấn đề trong này.
Đến lúc này mới hiểu được những lời mà Tiêu Vân Chước nói.
Trên bàn ăn, Hoắc tam thúc giống như vô tình hỏi về cuộc sống trước đây của Quách Sài Nữ.
Quách Sài Nữ cũng không suy nghĩ nhiều, cũng không hề giấu diếm kể lại hoàn cảnh gia đình mình. Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là chuyện của cha mình, vẻ sùng bái và hoài niệm trong mắt căn bản không thể nào giấu được.
“Chắc hẳn cha con rất tự hào khi có được một nữ nhi ngoan như con.” Hoắc tam thúc chăm chú lắng nghe, cũng nhịn không được thở dài.
Làm một người phụ thân, có ai mà không muốn nữ nhi sùng bái mình? Quách tiêu đầu kia tuy là một võ giả nhưng lại dạy dỗ nữ nhi rất tốt, nữ nhi thẳng thắn hào phóng, thiện lương lại còn hiếu thuận, có thể sánh được với đa số mọi người.
Hoắc tam thúc lại liếc nhìn Hoắc Kiệt.
Ngược lại…con của ông ấy, lại là đồ bất hiếu.