“Chúng ta bị nhốt ở nơi này, không được thăng thiên, thay vì cứ để thời gian bào mòn hồn phách thì không bằng vì tiểu cô nương này cầu lấy một chút hy vọng sống sót, thế nào?” Lão đầu hỏi.
“Đại sư có ân với chúng ta, mệnh lệnh của đại sư, chúng ta cam nguyện nghe theo! Xin đại sư cứ việc phân phó, cho dù tan thành mây khói, cũng tuyệt không hối hận...”
“Được, làm phiền chư vị, ta sẽ lưu lại cho chư vị một tia hồn phách. Nếu tiểu cô nương này có thể sống, có lẽ cũng có cơ hội tích góp công đức cho các ngươi, đưa các ngươi luân hồi chuyển thế.” Lão đầu nói xong, ra lệnh một tiếng, chín quỷ hồn rơi vào các phương vị khác nhau.
Tiêu Vân Chước ở vị trí trung tâm, lão đầu mượn tế đàn kia, trong tay bấm niệm pháp quyết, liền bắt đầu lẩm bẩm.
“Cửu U Âm Đăng làm tế, chấn nhiếp vạn linh...”
Thanh âm Tiêu Vân Chước nho nhỏ cùng đọc lên, âm phong xung quanh cuốn lên, thanh âm của nàng đều bị che giấu, phảng phất như không người nào có thể nghe thấy.
“Ta thật sự sắp thành công rồi!” Gã thần côn áo xám vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói một câu, sau đó lại tiếp tục làm từng bước.
Nhưng thứ mà hắn không nhìn thấy chính là chín quỷ hồn lợi hại ở xung quanh lại hóa thành quỷ hỏa âm đăng, không ngừng hấp thu tất cả âm khí bốn phía, điên cuồng lao về phía thân thể Tiêu Vân Chước. Những âm khí này phảng phất như đã bị thuần phục, không còn chạy loạn khắp nơi.
“Phụt…” Nam hài đang ngủ say bên cạnh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Chuyện gì xảy ra thế!? Đại sư! Vì sao con ta đột nhiên miệng phun máu tươi!” Nam tử mặc hoa phục sốt ruột hỏi.
Sắc mặt gã thần côn áo xám cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng: “Không đúng... Ta đều dựa theo sách để làm, bùa chú này, bát tự này, tất cả chuẩn bị đều không sai, không nên như vậy chứ?”
“Nhanh nghĩ cách đi!” Nam tử mặc hoa phục nổi giận nói.
“Không... Ta không dừng được...” Gã thần côn áo xám cũng cảm thấy không bình thường, hắn mơ hồ nhìn thấy xung quanh dường như có quỷ hỏa đang bập bùng, như có như không. Mà cái chuông trong tay hắn đang lắc lư không thể khống chế, hắn cảm thấy tay mình như bị người ta nắm chặt!
Nam tử mặc hoa phục nhìn thấy cảnh này cũng chấn kinh.
Gió xung quanh càng lúc càng lớn, vô số lá rụng bị cuốn lên, khiến người ta không phân biệt được phương hướng.
Mà con của hắn ta...
Hắn nắm tay nhi tử, phát hiện mạch đập vậy mà đã ngừng rồi! Khuôn mặt vốn hồng nhuận giờ phút này cũng trở nên tái nhợt, giống như chết từ lâu rồi!
Nơi đây... không thể ở lâu!
Nam tử mặc hoa phục rất tức giận, gã thần côn này chính là hắn trăm cay nghìn đắng mới tìm được, trước đó đã từng tìm người khác thử qua một lượt, cũng không hề xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy!
Hắn nhìn thoáng qua nhi tử, lại nhìn nữ nhi hai mắt bị thương đau đến ngất xỉu kia, gần như không do dự, trực tiếp khiêng nữ nhi lên, quay đầu thuận theo đường cũ mà đi!
“Chờ... Chờ ta với!” Gã thần côn áo xám thấy đối phương bỏ chạy, cũng rất sốt ruột.
Hắn cũng muốn đi, nhưng dưới chân lại nặng như chì!
Ngay lúc hắn không biết làm sao cho phải, tiểu cô nương vừa rồi còn nằm ở nơi đó, nàng vậy mà lại đứng lên.
Hắn mơ hồ cảm thấy âm khí xung quanh tiểu cô nương này phun trào, cả người giống như là một cái bình lớn chứa đầy âm khí, rất là đáng sợ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Hài tử Tiêu gia này có đôi mắt có thể phân biệt âm dương, như vậy sẽ khiến quỷ hồn chú ý, đây là chuyện bình thường. Nhưng, nhưng không nên đáng sợ như vậy, có thể chọc cho những âm khí này chen hết toàn bộ vào trong thân thể nàng!
Là bởi vì hiện tại dương khí quá yếu sao? Nhưng dưới tình huống âm dương cực kỳ không cân bằng như thế, tiểu hài tử này hẳn là sẽ mất mạng mới đúng, vì sao còn có thể đứng dậy được?
Hắn đang hoài nghi, đã thấy tiểu cô nương này đi tới, trên khuôn mặt tái nhợt kia là hận ý nồng đậm, cầm lấy cây nến hắn đặt ở trên bàn.
Đốt thẳng vào vạt áo của hắn.
Hắn đột nhiên có thể cử động.
Càng cuống cuồng đập lên người, nhưng ngọn lửa này giống như là có mắt, chỉ trong khoảnh khắc mà đã hoàn toàn nuốt chửng hắn. Thậm chí, ngọn lửa này cũng không hề lây dính ra xung quanh.