Đều cảm thấy Tần mẫu này chẳng qua là chột dạ nên mất trí thậm chí là bị quỷ oán niệm quấn thân!
Tóm lại, không có ai tin, một người có thể phản bội nữ nhi ruột thịt, lại đột nhiên hối hận mà làm tất cả vì nữ nhi!
Cũng bởi vậy, Tần mẫu chết rồi, cũng khiến cho người ta phỉ nhổ không thôi.
Bây giờ La Phi Nguyệt nhắc đến Tần mẫu, cũng khiến cho ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Khương thị cũng thêm chút tìm tòi nghiên cứu và nghi ngờ.
Nhất là các cô nương tuổi còn nhỏ, cũng đều sẽ không nhịn được mà nghĩ, lúc chính mình làm sai chuyện, mẫu thân nhà mình xử lý như thế nào?
Răn dạy là có, trừng phạt cũng có, nhưng tuyệt đối sẽ không độc ác đến mức ném một đứa trẻ bốn tuổi ra ngoài...
Đừng nói là bốn tuổi, chính là có trưởng thành đến bốn mươi tuổi, chỉ cần đứa nhỏ không ở bên cạnh, trong lòng cũng nhịn không được mà nhung nhớ!
Hơn nữa, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, lúc các nàng ở nhà bị phạt, bên cạnh cũng không thể có người ngoài, thậm chí phải che giấu bưng bít, sợ bị truyền đi...
Có người mẹ nào lại bởi vì nữ nhi không nghe lời răn dạy, mà la hét nàng đại bất hiếu?
Đương nhiên, cũng có một bộ phận người nhìn thấy Khương thị này đáng thương, đứng ở một bên khác.
Chỉ cảm thấy là Tiêu Vân Chước khắt khe với mẹ đẻ, thậm chí muốn hại chết mẹ đẻ, cho nên Khương thị mới có thể nén nỗi đau ra mặt nói nàng không đúng!
Ngôn từ của La Phi Nguyệt gay gắt, trưởng công chúa Vinh Giang không thích vãn bối như này.
"Gần đây, án Tần nữ quả thật là ầm ĩ xôn xao, chỉ là bản cung thấy, Tần mẫu mặc dù có lỗi, nhưng bản tâm cũng là tốt, Tần cô nương nếu như thật sự đồng ý cho phụ mẫu nhận con thừa tự con nối dõi sớm, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, nam tử là trời, nữ tử là đất, chuyện kế tục gia nghiệp, nên là nam tử tới làm mới đúng, nếu như lúc trước Tần cô nương này không ra ngoài xuất đầu lộ diện với biểu ca, hai huynh trưởng này cho dù có uống rượu say, cũng không tổn thương được nàng ta, cuối cùng, Tần cô nương chính là tất cả ngọn nguồn của án này..."
"La cô nương, ngươi cũng không thể bởi vì trong dân gian có một Tần mẫu, mà cảm giác mẫu thân khắp thiên hạ đều như thế, mọi người đều biết, lúc trước Tiêu phu nhân hiếu kính mẹ chồng, giáo dục nhi tử, cũng không có một chút không đúng, Tiêu gia có mấy đứa bé, Tiêu phu nhân ngay cả cháu gái của mình cũng có thể dốc lòng giáo dục, vì sao lại bất mãn với một mình nàng? Có khả năng là nàng làm nữ nhi chưa tốt hay không?"
Trưởng công chúa Vinh Giang ỷ vào thân phận và bối phận, nói có vẻ hiền hoà.
Chỉ là lời này vừa nói ra, cho dù là công chúa Di Thuận ở bên cạnh cũng nhịn không được mà kinh ngạc kinh hãi.
La Phi Nguyệt trong lòng kinh hãi, càng không thể tin được đây là lời mà trưởng công chúa có thể nói ra!
Nàng ta tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.
"Trưởng công chúa đã đọc sách chứ?" Tiêu Vân Chước đột nhiên mở miệng hỏi.
"Lời này của ngươi không phải biết rõ còn cố hỏi sao?" Ma ma bên cạnh trưởng công chúa lập tức bất mãn mở miệng: "Trưởng công chúa của chúng ta mặc dù tài học không so được với những học sinh đó, nhưng cũng rất có học vấn!"
"Xì ——" Tiêu Vân Chước trực tiếp bật cười.
"Ngươi có ý gì?!" Trưởng công chúa Vinh Giang nổi giận, cau mày nhìn chằm chằm nàng.
"Hóa ra là đã từng đọc sách." Tiêu Vân Chước chậm rãi, cũng không sợ đắc tội với người, chỉ bình tĩnh lại ngay thẳng nói: "Lúc ta ở Quan Tây, đã từng gặp không ít phụ nhân một chữ cũng không biết, bọn họ mặc dù chưa từng đọc qua Tứ Thư Ngũ Kinh, thế nhưng biết người gian phạm tội là bởi vì tâm gian, chứ không phải người bị hại đáng đời, biết chắc nữ tử thân thể yếu đuối tâm lý vững mạnh, ở trong thế gian này tác dụng cũng không kém hơn nam tử nửa phần."