Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Phi Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Vân Chước, cũng lập tức thay đổi thái độ của mình.

“Chuyện này cũng không khó, chỉ là đổi cách xưng hô mà thôi, ta chỉ cần nghĩ đến bộ dáng ngươi lúc siêu độ niệm kinh là được.” La Phi Nguyệt nghiêm túc đáp.

Tiêu Vân Chước gật đầu: “Còn nữa, ta giúp ngươi là bởi ta và ngươi có duyên với nhau chứ không phải là vì tiền bạc.”

“…” La Phi Nguyệt nhìn nàng với vẻ nghi ngờ.

Thôi được rồi.

Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng ta, đành giải thích một chút: “Nếu chỉ là tra án, cứu mạng thì không sao, chỉ sợ sau này có những người đến xin quẻ ùn ùn không dứt. Cái gọi là… thiên cơ không thể tiết lộ tức là nếu như ta để lộ ra quá nhiều, chẳng may gặp phải báo ứng thì sao đây? Cho dù không gặp báo ứng thì ta cũng sẽ không còn thời gian rảnh, kiệt sức mà chết, cho nên trước tiên phải nói rõ quy củ. Mà các đại sư trong thiên hạ thì hầu hết đều dùng một chiêu này.”

“Có lý.” La Phi Nguyệt ngốc nghếch gật đầu, sau đó đột nhiên lại nói: “Nhưng mà…thật sự sẽ gặp báo ứng sao? Nếu như vậy thì ta không cần ngươi giúp nữa.”

“Cứ tuân thủ đúng quy củ của ta là được.” Tiêu Vân Chước vội vàng vỗ vai nàng ta an ủi, động tác trấn an này giống như một trưởng bối.

Báo ứng đương nhiên là có.

Chẳng qua phải xem có thẹn với người, có thẹn với lương tâm không thôi.

Độ quỷ là chuyện tốt, chỉ cần trong phạm vi khả năng của bản thân là được, còn độ người…ngược lại nguy hiểm hơn một chút!

Một câu nói bình thường rất có thể sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của người khác, nếu thay đổi theo chiều hướng tốt thì cũng coi như là một kiện công đức, nhưng nếu như bởi một câu của nàng mà hủy hoại cả đời của người khác thì đó chính là nghiệp chướng.

Giống như La Phi Nguyệt ở trước mặt, nếu như nàng đều hỗ trợ tính toán từ việc nhỏ đến việc lớn thì dần dà, người này nhất định sẽ ỷ lại vào bản lĩnh đoán mệnh của nàng, từ đó mất đi khả năng tìm tòi và làm chủ cuộc sống, trở nên giống một con rối rỗ trên sân khấu kịch.

Suy đoán về số mệnh chẳng qua chỉ là chuyện tính toán trong đầu, mà cuộc sống của con người lại phải trải nghiệm trong đời thật, không thể hủy hoại quyết tâm tiến bộ khi thuận lợi và đấu tranh khi nghịch cảnh của người khác.

Bởi vậy, hai chữ “duyên phận” này là biện pháp giải quyết tốt nhất.

La Phi Nguyệt cũng thành thật lắng nghe, một lát sau, La Phi Nguyệt thay một bộ y phục mới rồi cùng Tiêu Vân Chước rời khỏi phòng.

Trang trại ngựa này rất lớn, cảnh quan thiên nhiên cũng rất đẹp. Ngựa ở đây đều là loại tốt nhất, không chỉ giá rất đắt mà thức ăn cũng là loại cỏ khô tốt nhất, được những mã phu giỏi nhất nuôi dưỡng, còn có những người chuyên môn huấn luyện những con ngựa này dành riêng cho quý nhân.

Để tránh cho những con ngựa này cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn có hạ nhân cứ đúng giờ sẽ dẫn ngựa ra ngoài đi dạo.

Tiêu Vân Chước từ xa nhìn lại, thấy mấy con ngựa đang thong thả tắm nắng, ăn cỏ, mấy con ngựa này… như một đám vàng lấp la lấp lánh.

Chiếc chuông trên trán ngựa dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh vàng, chiếc chuông đỏ treo trên ngực dưới cổ theo gió lay động, phát ra âm thanh giòn tan. Trên yên ngựa lại có nhiều đồ trang trí khác nhau, phía sau ngựa còn có trân châu kết thành mây, còn có lá mai khảm ngọc treo khắp người…

Tiêu Vân Chước nhìn lại bản thân mình, ừm, người mà còn chẳng quý bằng con ngựa.

“Nếu ngươi thích thì sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ tặng ngươi một con! Gần đây mới nhập về mấy con ngựa con, phẩm tướng đều rất tốt!” La Phi Nguyệt vô cùng hào phóng.

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Tiêu Vân Chước nhìn mấy con ngựa kia, thành thật nói.

Nàng sợ mình tiếc tiền.

Mấy thứ cỏ khô này, đồ trang trí này, cái nào là không cần bạc? Nếu không nỡ tiêu tiền thì lại thật có lỗi với vật nhỏ mà mình nuôi, nhưng nếu tiêu tiền như nước thì càng cảm thấy không nỡ với bản thân mình.

La Phi Nguyệt cũng không ép buộc.

Đi được một lúc, hai người đến một chỗ trống trải rồi nói: “Ngày hôm qua ta nghe Quản Trân Nhi nói mấy lời bẩn thỉu kia ở ngay chỗ này…”

Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua, nơi này thực sạch sẽ.

Trại ngựa được xây dựng trên một ngọn đồi nhỏ, có kênh có hồ nhân tạo, phong thủy rất tốt. Ở một nơi thế này, oan hồn khó có thể ở lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK