Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ thần y chỉ cảm thấy hữu tâm vô lực. Thật không nghĩ tới, Tiêu Vân Chước này lại tham sống sợ chết đến tình trạng như thế, không chỉ không để ý tới tính mệnh của thân quyến, thậm chí lại còn...

Xảo trá, mặt dày vô sỉ!

Khuôn mặt già nua của ông ta đã suy bại rất nhiều.

“Tịch Chiếu quận chúa hận ngươi tận xương, nhưng cho đến ngày chết đi, nàng ta vẫn chưa thể tận mắt nhìn thấy mặt ngươi một lần, thật sự... buồn cười.” Cổ thần y ngồi phịch ở nơi đó, giọng nói tang thương, ánh mắt vô thần quét về phía Tiêu Vân Chước, cũng rất bất đắc dĩ.

Ông ta xem như đã nhìn quận chúa lớn lên.

Đối với Tịch Chiếu quận chúa, tình cảm của ông ta cũng cực kỳ phức tạp.

Tịch Chiếu quận chúa mấy năm trước thân thể cũng không tốt lắm, âm khí nặng, là ông ta nghĩ trăm phương ngàn kế để điều chế thuốc viên để dùng, giúp nàng ta tìm kiếm bảo vật hộ thân có thể dùng. Ông ta tận mắt nhìn Tịch Chiếu quận chúa lớn lên từng chút một.

Quận chúa tính tình bất phàm, bởi vì đôi mắt không thấy rõ mọi vật, cho nên rất táo bạo. Lúc tức giận, luôn nói muốn chém Tiêu Vân Chước thành trăm ngàn mảnh, cắt đôi mắt của nàng xuống ngâm rượu uống. Thật ra vương gia cũng không hài lòng với nàng ta, chỉ để người dạy nàng làm sao trung thành với vương gia, trung thành với phụ thân, không người nào sắp xếp lại tất cả những cảm xúc khác của nàng ta.

Ông ta nhìn quận chúa, chỉ cảm thấy vừa đáng hận vừa đáng thương.

Lúc nàng ta đến kinh thành, vừa sợ chết lại chờ mong cái chết. Cuộc sống đối với nàng ta mà nói, không có chút hy vọng nào, thứ duy nhất chống đỡ nàng ta chính là để báo mối thù xưa bị thương ở mắt.

Chỉ tiếc, Tiêu Vân Chước trốn nàng ta giống như trốn ôn thần.

Thậm chí ông ta còn không thể tin nổi, nữ tử như Tiêu Vân Chước lại có thể dùng thân phận nữ tử mà làm quan, là người vừa thẳng thắn lại vừa lớn mật, sao có thể cẩn thận lại tư lợi đến mức như vậy!

Yến hội nàng không đi, triều thần mời nàng cũng không đi.

Chuyện lớn chuyện nhỏ nếu không phải để Tiết Kính đi xử lý thì để những Tinh quan kia đi xử lý, bản thân chỉ ngồi trên Thừa Linh Trụ hồi lâu.

Lúc không gặp được Tiêu Vân Chước, quận chúa ngày ngày đè nén cơn tức giận. Hết lần này tới lần khác bị đám thuộc thần kia nhìn chằm chằm, chỉ có thể giấu tất cả lửa giận trong lòng, không chỗ có thể phát tiết!

Cho đến giờ phút này, ông ta vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của quận chúa lúc sắp chết.

Thật... quá uất ức!

Nếu như có thể giao thủ một lần với nàng thì sẽ không đến mức bất đắc dĩ lại bực mình như thế.

Cổ thần y vừa khóc vừa cười, nhìn qua hết sức đáng thương, chỉ tiếc thứ Tiêu Vân Chước nhìn thấy là tội nghiệt trên người ông ta, thật sự không ít.

“Một thân tội nghiệt của ngươi thế mà quỷ hồn cũng không dám tới gần nửa phần, là dùng tị hồn hương sao? Thứ này từ đâu tới?” Một lát sau, Tiêu Vân Chước hỏi.

Cổ thần y ngẩng đầu, trên mặt già nua tràn đầy vẻ tiều tụy: “Ngươi còn biết tị hồn hương... Xem ra người năm đó cứu ngươi có lai lịch giống với tị hồn hương của ta? Nếu như vậy, ngươi và ta chính là đồng môn rồi...”

“Ha.” Tiêu Vân Chước cười lạnh một tiếng: “Ngươi xứng sao? Người có thể vào môn của ta không nhiều, nhưng nhất định phải có tấm lòng lương thiện, càng sẽ đồng ý hứa hẹn rằng không làm tổn thương người vô tội. Cho dù người trong môn tứ tán, nhưng chỉ cần bái sư một cách nghiêm túc là sẽ bị Thần Ẩn Môn ta kiềm chế. Một khi làm ác ắt sẽ bị trời phạt, sao có thể sống đến tuổi như ngươi.”

Bản lĩnh của môn chủ Thần Ẩn Môn là gì? Là phân biệt âm dương thị phi.

Cũng bởi vậy, nếu đệ tử nhập môn không phải người lương thiện, cửa thứ nhất sẽ không thể qua được.

Bản lĩnh của Thần Ẩn Môn rất lớn, đủ loại kỹ năng kỳ lạ trong môn cũng có thể học được, nhưng vì sao lại trốn trong rừng sâu núi thẳm Quan Tây?

Muốn truyền thừa tiếp thì phải có những hạn chế, nếu không nếu có môn nhân làm chuyện ác, vậy thứ chờ đợi Thần Ẩn Môn là tai họa ngập đầu, vô số điển tịch sao có thể bảo tồn đến hiện tại?

Vì vậy từ khi tổ sư gia khởi hành, trong môn đã bị kiềm chế vô hình, tương tự như nguyền rủa, phàm là người vô cớ làm chuyện ác đều không thể sống sót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK