Lúc mới bắt đầu, còn có người cảm thấy Lăng Tây Vương bị bất đắc dĩ, nhưng theo hơn hai năm nay chiến tranh liên tiếp phát sinh, bách tính trong kinh đối với Lăng Tây Vương này quả thực là hận thấu xương. Hiện giờ cuối cùng tội nhân này cũng đền tội, bầu không khí trong kinh náo nhiệt như ăn tết.
Triều đình cuối cùng cũng có thể dồn tất cả tinh lực vào Bắc Đình.
Bắc Đình xa xôi, trong lòng Càn Hòa Đế tuy lo lắng không thôi, nhưng đối với chiến sự biên quan cũng không giúp được bao nhiêu. Hai ba năm nay ông ta mệt nhọc nhiều, thể cốt cũng kém hơn không ít, nhất là sau khi cầu mưa, Càn Hòa Đế cũng luôn lo lắng mình sống không lâu, tuy rất không muốn, nhưng cũng không thể không bắt đầu chú ý các nhi tử bên cạnh.
Đại hoàng tử bị bệnh mấy lần, vừa vào mùa thu đông, cơ hồ đã như mèo không ra khỏi phòng, hoàng hậu cũng giống như vậy.
Có lẽ là thân thể mình quá kém, Càn Hòa Đế đột nhiên cảm thấy có chút cảm giác đồng bệnh tương liên với hoàng hậu, đối đãi với lão thê này ngược lại còn tốt hơn trước một chút, ban thưởng cho trưởng tử cùng với tôn nữ cũng nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng bất kể thế nào, thân thể này của Đại hoàng tử cũng không thể làm Thái tử.
Lão nhị thì có chút ổn trọng, hai năm qua không tái phạm chuyện ngu xuẩn, nhưng nghĩ tới nhi tử đã từng phạm sai lầm, Càn Hòa Đế cảm thấy không qua được lằn ranh kia!
Nếu không phải vì đứa nhi tử ngu xuẩn này, ông ta sẽ chém người Quản gia sao?
Không chém người Quản gia, Quản tần của ông ta cũng sẽ không bắt đầu ăn chay niệm phật không thích quan tâm người khác!
Ngẫm lại quý phi dịu dàng hiểu chuyện hiểu lễ nghĩa trước đây, lại nhìn nữ tử lòng tràn đầy áy náy không có chút tinh thần gì này, Càn Hòa Đế thật hận không thể lôi đám phế vật Quản gia kia ra chém thêm lần nữa.
Đều do bọn họ không chịu cố gắng!
Hai người phía trước không trông cậy được, nhưng lão tam lại khá hơn nhiều, sau khi thành thân cũng ổn trọng hơn một chút. Mấy tháng trước hai phu thê cùng nhau đùa giỡn, bị ông ta phạt vài lần, hai người mới từ trong hoạn nạn sinh tình.
Sau đó tai nạn nhiều lên, ông ta buộc lão tam ra ngoài làm mấy chuyện. Có lẽ đã nhìn thấy nỗi khổ của bách tính, người này cũng bớt cười đùa tí tửng không hiểu chuyện kia, hiện nay cũng có thể vào triều nghị sự, coi như ổn thỏa, còn có thể khiến tâm lý ông ta cân bằng hơn một chút.
Lão tứ đã sớm phế, từ sau khi xảy ra chuyện Tịch Chiếu quận chúa, người vốn nhát gan lại càng không giống hoàng tử, rất giống chuột, hướng nội không giao lưu với người khác, trầm mặc ít nói, nhát gan sợ phiền phức. Vừa nhìn thấy hắn, Càn Hòa Đế liền nhớ tới bộ dạng sợ hãi của Tiêu Trấn Quan mấy năm trước, chỉ hận không thể đá người ra xa, bớt chướng mắt.
Lão ngũ lão lục cũng lớn hơn một chút, đọc sách cũng không tệ...
Càn Hòa Đế cũng phát hiện, có lẽ là vì mấy năm nay thiên hạ khổ, mấy hài tử hiển nhiên hiểu chuyện hơn mấy năm trước, biết nghị luận quốc sự thiên hạ sự, không giống quá khứ, chỉ biết hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Tiến bộ này cũng khá, chỉ là cái giá quá lớn.
Càn Hòa năm thứ mười hai, biên quan đại thắng.
Đại nguyên soái Càn Hòa Đế phái ra dẫn quân đánh Bắc Đình trọng thương, bắt sống thái tử Bắc Đình, tạm chiếm thượng phong, đại quân Bắc Đình rút lui về phía sau.
Càn Hòa Đế cũng không muốn nhượng bộ, trong lòng cũng có chút hùng tâm tráng chí, chỉ hận không thể để đại quân lập tức san bằng Bắc Đình, khiến đối phương không thể bước vào lãnh thổ Đại Ngụy nữa.
Nhưng lại không thể tiếp tục tấn công.
Mấy năm nay thiên hạ có quá nhiều tai nạn, cho dù ông ta ban bố không ít chính sách, nhưng thật sự rất khó đối kháng thiên thời. Người đã đi đánh giặc, lương thực ai tới trồng? Nhân khẩu mới sinh ra càng ít hơn rất nhiều, tình huống bên biên quan càng kém hơn. Trong thành lớn còn đỡ, ngoài thành những địa phương nhỏ, mười nhà thì hết bảy nhà trống, dân oán sôi trào, một khi tiếp tục tiến công, vậy sẽ chết rất nhiều người. Đến lúc đó Bắc Đình phản công, đối với bách tính mà nói, là một chút thời gian thở dốc cũng không có.
Đây đều là vấn đề mà ông ta không thể không cân nhắc.
Cho nên sau khi thảo luận với các triều thần một phen, bọn họ chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức.