Theo những gì cậu biết, mấy năm nay nhà bọn họ vẫn luôn thu chi cân bằng!
Thậm chí mấy năm trước, để duy trì thể diện của cả nhà mà còn phải bán mấy cửa hiệu mặt tiền và ruộng đất ở xa.
Sau khi biểu tỷ và mẫu thân rời khỏi nhà, chi tiêu trong nhà quả thực đã giảm đi rất nhiều, ngay cả chi phí của nhị ca cũng giảm, năm nay hẳn là sẽ dư được không ít, nhưng cũng không thể bởi vậy mà mua về một cửa hàng vô dụng được!
Vẻ mặt Tiêu Văn Yến khiếp sợ, tràn đầy vẻ không đồng ý.
“Ta có tiền của mình.” Tiêu Vân Chước lẩm bẩm.
Mặc dù hơi tiếc của một chút.
“Ngươi có thể có bao nhiêu tiền chứ? Ta biết là phụ thân và đại ca sẽ trợ cấp cho ngươi, ngươi còn có một ít trang sức vàng bạc nữa, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là năm ngàn lượng thôi phải không? Chắc chắn chừng đó là không đủ. Nếu ta là ngươi, ta sẽ để dành tiền bạc trong tay mình, sau này dùng làm của hồi môn…” Tiêu Văn Yến liền nói thêm.
“Năm ngàn lượng?” Tiêu Vân Chước sửng sốt, sau đó lắc đầu.
Không, nàng có tiền, gấp mấy lần năm ngàn lượng.
Số châu báu mà nàng lấy được từ chỗ Hồ Thăng trước đó đã lần lượt đem bán rất nhiều, đổi thành ngân phiếu.
Mà tiền của nàng được chia làm hai phần, số tiền dùng để dưỡng lão hầu như không bao giờ đụng đến, trước mắt có tổng cộng khoảng chừng hai vạn ba ngàn lượng. Một khoản nhỏ dùng để tích đức làm việc thiện cùng với chi tiêu thường ngày cũng có khoảng trên dưới hai vạn lượng.
Để mua thiện đường thì dùng tiền của khoản nhỏ là được rồi.
Có mua cũng không hết.
“Đại tỷ, không phải là ta tiếc của không cho ngươi tiêu tiền, mà là quả thực trong nhà không quá dư dả. Ngươi mua lại cửa hàng này không buôn bán được gì, còn phải bù thêm chi phí, một hai năm thì không có vấn đề gì, nhưng nếu về lâu về dài thì chi phí phải bỏ ra quá lớn…” Tiêu Văn Yến tiếp tục khuyên nhủ.
“Vậy cũng phải mua.” Tiêu Vân Chước không để ý đến cậu: “Đừng lo, tiền bạc trong nhà thì ngoại trừ số tiền hàng tháng mà ta được nhận thì ta không dùng thêm một khoản nào khác.”
Tuy rằng tổ mẫu, phụ thân và đại ca không ngại nàng đụng tới tiền trong nhà nhưng mấy năm nay ở bên ngoài nàng đã quen với việc tự mình quản lý chi tiêu của bản thân.
Tiêu Văn Yến cảm thấy tính tình người này thật quá cố chấp!
Vị trí của Tề Hoan Lâu không tốt, hậu viện cũng rất bình thường, nếu dùng để làm thiện đường thì quả thật không tồi nhưng nếu dùng để buôn bán thật sự rất khó kiếm tiền. Tuy rằng Lương chưởng quỹ là gian thương, nhưng không thể không nói đầu óc ông ta vẫn rất khôn khéo, có thể nghĩ ra một biện pháp không chính thống như vậy.
“Lần trước ta cũng nhìn trúng một mảnh đất dùng để xây mộ, vừa vặn mua chung luôn!” Tiêu Vân Chước nghiêm túc suy nghĩ, đột nhiên lại có thêm một quyết định nữa.
“…” Tiêu Văn Yến sửng sốt: “Xây…xây cái gì?”
Tiêu Vân Chước đang nghiêm túc suy nghĩ, không để ý đến cậu ta, lại vội vàng chạy về bên cạnh lấy túi đồ tùy thân của mình, lục tìm bản quy hoạch mộ phần trước đó, lấy ra nhìn kỹ.
Mảnh đất này khá rộng, nhưng lại ở vùng ngoại thành, là đất hoang chưa được khai khẩn, cách thôn xóm rất xa. Ở gần đó có sông có núi thấp, loại đất như thế này thường bán cho người ta để chôn cất tổ tiên, phong thủy không phải là tốt nhất nhưng để thỏa mãn yêu cầu cho các cô hồn dã quỷ thì nhất định đã đủ rồi.
Mua, mua hết.