"Tam Lang cũng đi theo ta đi." Giọng điệu của Khương thị hơi nóng nảy, nói xong lại nặn ra một nụ cười: "Mẫu thân đừng hiểu lầm, bọn nó theo con sinh hoạt đã quen, thói quen ăn uống ngày thường con hiểu rõ hơn, mà bên chỗ người cơm canh ăn nhiều sợ sẽ đau dạ dày, con dẫn bọn nó về tìm đại phu điều trị một chút..."
Sắc mặt lão thái thái ảm đạm, nhưng cũng không tranh.
Đây là cháu của bà ấy, nhưng là con sinh ra từ bụng Khương thị, từ trước tới giờ bà ấy cảm thấy mình không có tư cách gì để tranh đoạt với Khương thị, thỉnh thoảng bà ấy quan tâm, cũng chỉ hi vọng các cháu có thể đọc sách nhiều hơn để tiến bộ, nhưng mỗi lần mở miệng, Khương thị cứ như gặp đại địch, cho nên bây giờ, bà ấy biết mình nói càng ít càng tốt.
Lớn tuổi rồi, cũng chỉ mong gia đình bình an.
Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến cùng nhau đứng dậy, vội vàng cáo lui.
Tiêu Vân Chước ngồi ở phía xa, động cũng không động, Khương thị càng giống như là không nhìn thấy nàng, cũng không nhìn thẳng một cái.
"Cha con phạt Điền quản gia, mẫu thân con sẽ tức giận ít ngày, nếu như con sợ, không bằng mấy ngày này ở chỗ tổ mẫu đi?" Lão thái thái nhìn Tiêu Vân Chước, luôn cảm thấy nàng là bé ngoan nhát gan.
Tiêu Vân Chước há miệng ăn bánh ngọt, ăn nhanh vô cùng, sau khi nuốt xuống, cười nói: "Người không đọc kinh thì cũng đọc sách, giống như là ngồi ở trong lao ngục vậy, con vẫn thích ở viện tử của mình, tự do hơn chút."
"Con bé này, nào có ai nói như vậy?" Ngoài miệng thì trách cứ, nhưng trong lòng lão thái thái cũng rất vui vẻ.
Dám nói như thế, thì chính là không coi bà ấy như người ngoài.
Hơn nữa cháu gái nói đúng, chỗ này của bà ấy, có hơi nhàm chán.
Người hầu trong phòng là một đám ma ma đã có tuổi, một chút sức sống mới cũng không có, không so được với những tiểu cô nương mười mấy tuổi tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Lão thái thái nhìn nàng, càng nhìn càng thấy vui, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ như đứa trẻ này, lại hỏi: "Con và nhị ca cãi nhau à?"
"Cãi nhau thì không, chỉ là nhìn thấy nhau thì thấy phiền. Nhưng ánh mắt này của người không đi học tướng thuật thì thật đáng tiếc, chuyện nhỏ xíu như thế cũng có thể nhìn ra được, không bằng đi theo con gia nhập Thần Ẩn Môn đi? Con kiểu gì cũng sẽ cho người một vị trí như là... Đại hộ pháp?" Tiêu Vân Chước tràn đầy phấn khởi nói.
Sư phụ cũng chưa từng nói, trước khi Thần Ẩn Môn tan rã có những chức vị gì.
Hiện tại nàng là Môn chủ, còn không phải do nàng quyết định à?
Lão thái thái bị nàng chọc cười: "Hai đứa ngồi xuống, cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái, ta nhìn mà tưởng sắp đánh nhau rồi, có thể nói cho tổ mẫu biết vì sao không?"
"Bởi vì nhị ca xấu xí." Tiêu Vân Chước mười phần nghiêm túc.
Tướng mạo không tốt, chính là xấu.
"..." Lão thái thái sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả, bé ngoan này, thật đúng là có thể nói liều.
Mấy đứa cháu trai này của bà ấy, không nói những thứ khác, tướng mạo là xuất sắc, Đại Lang cường tráng ưu tú, Nhị Lang dịu dàng tuấn tú, Tam Lang còn chưa trưởng thành, nhưng cũng trắng trẻo đáng yêu, xấu chỗ nào?
Tiêu Vân Chước cũng không muốn lão thái thái quan tâm đến, cao tuổi rồi, nghĩ nhiều sẽ không sống thọ được.
Cuộc sống ở Tích Vi Đường không thú vị, Tiêu Vân Chước ở đây ăn cơm xong rồi chạy mất, thấy nàng không ngồi yên được, lão thái thái cũng có chút buồn bã.
Những năm này có phải bà ấy mục nát đến sắp mốc meo rồi không?
"Ra bên ngoài mời gánh hát tới đi, sắp hết năm rồi, nhà ta cũng nên náo nhiệt hơn một chút." Lão thái thái suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy những ngày tháng này cũng không thể tiếp tục như thế.
Trong nhà có thêm một đứa hài hước, không có thứ gì vui dẫn dụ, đứa nhỏ này cũng không muốn đến.
Trong lòng lão thái thái đột nhiên cởi mở hơn rất nhiều.
Nhưng trái tim Khương thị, hiện tại cũng sắp nhỏ ra m.á.u rồi.