Hẳn là vậy.
Lăng Tây Vương nhìn gương mặt kia, chỉ hận năm đó vì sao mình lại thất bại!
Nếu như năm đó ánh mắt của nữ tử Tiêu thị trở thành của nhi tử ông ta, như vậy ông ta có thể khống chế hung cát thế gian này, nơi nào có tai họa, nơi nào có người tài ba dị sĩ đều sẽ nằm trong tay ông ta, há cần phải lo Đại Ngụy không bại!
Nhưng hết lần này tới lần khác Văn thị của ông ta thời vận không tốt, luôn kém một bước!
Lúc trước, Nguyên thị này dùng nhân mạch và binh lực Văn thị của ông ta để lấy giang sơn, ông ta đoạt lại thứ mình nên có được vốn nên là chuyện đương nhiên. Nhưng đôi mắt như vậy lại đi giúp cho Nguyên thị mà không phải ông ta! Dựa vào cái gì!
Những năm này ông ta cũng tìm không ít người thần cơ diệu toán, cho nên mới biết được lúc thiên hạ gặp tai kiếp là thời điểm ông ta xuất kích. Nhưng những người kia phí hết tâm tư cũng chỉ có thể tính ra một chút này, nhiều hơn nữa thì không được, không ai có thể như Tiêu Vân Chước, nhìn thấu hung cát thế gian!
Từ sau khi Đại Ngụy phản kích, ông ta liên tiếp lui về phía sau, đã có thể phát hiện xu hướng suy tàn của mình, lúc nửa đêm cũng thường xuyên nghĩ rốt cuộc sai ở bước nào.
Chỉ có một bước, đó chính là ở Vạn Cốt Pha mười mấy năm trước.
Lúc ấy cho dù ông ta không muốn cặp mắt kia, cũng nên g.i.ế.c c.h.ế.t người mới đúng...
Nhưng hối hận đã muộn, hiện tại... cái gì cũng không kịp nữa rồi.
Tiểu nữ tử này hiện tại thậm chí còn đứng trên lầu cao nhìn xuống ông ta, đáng giận như thế, đáng giận như thế!
Ông ta hận đến lợi hại, nhưng Tiêu Vân Chước giống như không nhìn thấy, hòn đá nhỏ giống như mưa đá đập về phía Lăng Tây Vương.
Trên mặt Lăng Tây Vương còn có chút chấm đỏ, nhưng không quá nghiêm trọng, phản phệ vốn có trên người gần như không còn, thay vào đó là sát khí cường đại ở hai bên trái phải. Chẳng qua nhìn từ tướng mạo, nếu không có những luồng khí hắc sát này, người này cho dù không thể trở thành vương của Đại Ngụy, cũng tuyệt đối có thể trở thành bá chủ một phương, cùng Đại Ngụy đối nghịch không dưới hai mươi năm.
Nói cách khác, người này năm đó không nên động đến nàng.
Quả hôm nay đều do nhân năm đó mà ra.
Tuy nàng có một đôi mắt đặc thù, nhưng nếu không vào Thần Ẩn Môn, tối đa cũng chỉ có thể phân biệt âm dương nhìn thấy quỷ mà thôi, sao có thể hiểu được phong thủy cùng với thiên tượng thuật? Cũng sẽ không dưỡng ra âm thể, càng sẽ không xoắn xuýt với thọ mệnh như vậy.
Mà tình hình tai nạn mấy năm nay của Đại Ngụy, nàng càng không giúp được gì. Người này nhân cơ hội làm loạn, hơn nữa bên phía Bắc Đình chiến tranh không ngừng, khả năng Đại Ngụy bị phân cách vì vận thế quá kém thật ra vẫn rất lớn.
Lăng Tây Vương hận nàng, nhưng càng nên hận chính ông ta.
Lòng tham không đáy, cái gì cũng muốn, rơi xuống tình trạng như vậy, xứng đáng.
Đối với người này, Tiêu Vân Chước cực kỳ hận, ném ra một đống đá nhỏ còn chưa xong, thậm chí còn dẫn không ít âm khí đi.
Người này làm quá nhiều chuyện ác, ngay cả âm hồn ác quỷ cũng sợ, nhưng khi trên người ông ta bị dẫn vào những âm khí kia, đối với âm hồn ác quỷ mà nói, ông ta giống như chính nàng, giống như một món ăn thơm ngào ngạt, hấp dẫn sự chú ý của quỷ hồn.
Lăng Tây Vương lại ngủ không yên ổn.
Vừa nhắm mắt, phảng phất như có vô số quỷ hồn quấn thân, cắn xé ông ta.
Thân thể rất đau, lại nói không nên lời là đau ở chỗ nào, có đôi khi là tay, có đôi khi là đầu, có đôi khi là bụng, không nhịn được la to. Lăng Tây Vương vẫn luôn coi trọng tư thái của mình, cho dù là tặc tử nghèo túng, lúc vào kinh, giơ tay nhấc chân cũng có mấy phần quý khí, nhưng khi những đau đớn này đến gần, cả người giống như người điên, mất đi tất cả lý trí.
Không ngừng hét lên.
Tặc tử bực này vào kinh thẩm vấn cũng là vì chấn nhiếp vạn dân, Càn Hòa Đế không sợ ông ta phát điên, càng hy vọng ông ta càng điên càng đau hơn mới giải mối hận trong lòng!
Mấy ngày sau, Lăng Tây Vương nhận hình phạt ngũ mã phanh thây.
Chỉ là khi t.h.i t.h.ể vỡ ra, rõ ràng là người vừa mới chết, nhưng không biết vì sao, trên người lại phát ra mùi tanh tưởi nồng đậm, tựa như người đã c.h.ế.t rất nhiều ngày, ghê tởm đến cực điểm.
Tiêu Vân Chước cũng đặc biệt xem hình, chẳng qua trước khi Lăng Tây Vương bị ngũ mã phanh thây, linh hồn đã bị bách quỷ ăn sạch. Cho dù không bị phân thây, không bao lâu cũng sẽ toàn thân thối rữa mà chết, linh hồn cũng bị ăn không còn chút nào.
Những năm này nếu không có sư phụ dạy bảo cùng với lệnh bài Môn Chủ che chở, cho dù nàng có g.i.ế.c c.h.ế.t tà đạo, cuối cùng cũng sẽ lưu lạc tới kết cục như vậy.
Hôm nay, kết quả tương tự cũng trả lại hắn, đây là nhân quả, cuối cùng cũng sẽ có hồi báo.