Tiêu Văn Yến cũng sửng sốt.
“Nàng không đến chỗ đó.” Tiêu Văn Việt đột nhiên mở miệng.
Khương Nguyên giật mình, hoảng hốt nói: “Ta không biết…Ta chỉ là nghe bọn hắn nói như vậy…Đều là ta không tốt, còn tưởng rằng biểu tỷ…Xin lỗi, nhị biểu ca, ta cũng không cố ý.”
Tiêu Văn Việt chỉ cảm thấy bực bội.
Một hạ nhân không nghe lời vốn là đáng chết, giữ lại cũng chướng mắt.
“Vậy đêm hôm đó nàng ở lại chỗ nào? Cha phái rất nhiều người đi tìm nàng nhưng không đến mức không có chút dấu vết nào chứ?” Tiêu Văn Yến đột nhiên tò mò.
“Vĩnh Hoài Hầu phủ.” Tiêu Văn Việt nói.
“Vĩnh Hoài Hầu phủ? Mạnh gia sao? Nhị ca, huynh dẫn nàng tới đó à?” Tiêu Văn Yến kinh hãi.
Từ khi nào mà nhị ca trở nên nhiệt tình như vậy?
Tiêu Văn Việt nhìn đệ đệ đang ngạc nhiên giống như nhìn thằng đần, không nói nên lời: “Nàng và cô nương Mạnh gia là bằng hữu thân thiết nên đến Mạnh gia ở lại một đêm, hôm qua lúc ta đến Mạnh gia tình cờ gặp được.”
“Vậy tại sao huynh không nói… Phụ thân và mẫu thân còn bởi vì việc này mà cãi nhau đấy…” Tiêu Văn Yến nói một tiếng, sau đó ngậm miệng.
Nhị ca không nói, đương nhiên là bởi vì chuyện này không liên quan gì với bọn hắn.
Tiêu Văn Việt hừ lạnh một tiếng.
Cho dù hắn muốn nói thì hắn có cơ hội sao?
Huống chi, chưa chắc Tiêu Vân Chước đã muốn hắn giúp, dù sao trong mắt nàng thì hắn từ đầu đến đuôi là một kẻ tiểu nhân, là kẻ bại hoại chống lại cả đại ca cả tổ mẫu, nàng còn ước gì vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa.
Ở trong phòng Khương thị và Tiêu Trấn Quan cãi nhau càng ngày càng gay gắt, Tiêu Trấn Quan càng không rõ, mình chỉ muốn xử trí một hạ nhân thôi, tại sao lại khó khăn đến vậy?
Cãi đến cuối cùng, Khương thị thậm chí còn muốn chết.
Bản thân Tiêu Trấn Quan cũng kinh hãi, nhiều năm như vậy ông ấy đều nhượng bộ bà ta, trước đó là bởi vì bà ta đau lòng nhi tử nên tức giận với ông ấy cũng có thể hiểu được, nhưng bây giờ lại vì một hạ nhân mà như thế, khiến ông ấy thực sự không hiểu ra sao.
Hai phu thê tan rã không vui.
Tiêu Trấn Quan tức giận đi tới tiền viện, lúc này hai huynh đệ mới vào cửa, chuẩn bị dỗ Khương thị vui lên.
Nhìn Khương thị khóc đỏ cả hai mắt, Tiêu Văn Yến lập tức nói: “Mẫu thân, ngài cũng đừng giận, vừa nãy nhị ca nói Tiêu Vân Chước đi tới Vĩnh Hoài Hầu phủ ở lại chứ không làm gì khác…”
Tiêu Văn Việt định ngăn lại nhưng không kịp.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Khương thị tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Văn Yến.
Đột nhiên giơ tay cho Tiêu Văn Yến một bạt tai: “Con cũng muốn đối nghịch với ta phải không?”
“…” Tiêu Văn Yến sửng sốt, che mặt ngơ ngác đứng đó, không hiểu mình đã nói sai điều gì.
Tiêu Văn Việt bình tĩnh bước tới: “Mẫu thân, việc này đều là phụ thân không tốt, nhất định nhi tử sẽ đứng về phía mẫu thân. Nhưng lần này mẫu thân bận rộn với Tiêu Vân Chước mà mặc kệ chúng con sao?”
Khương thị nhìn nhị nhi tử: “Con nhìn thấy nàng đến Vĩnh Hoài Hầu phủ à?”
“Con có thấy, ai mà biết nàng đến đó làm gì? Đừng có nhắc đến nàng nữa! Không bằng nói chuyện nhi tử đi, hôm qua con có gặp Tam vương gia, ngài ấy có chút thưởng thức nhi tử, có ý định tiến cử nhi tử ra làm quan đấy.” Tiêu Văn Việt thản nhiên nói.
“Tam vương gia?” Sắc mặt Khương thị quả nhiên tốt hơn rất nhiều: “Tại sao con lại quen biết ngài ấy? Ta nghe nói ngài ấy rất trượng nghĩa, nếu như con thật sự kết bạn được với ngài ấy thì tiền đồ nhất định không cần phải lo! Trước đó phụ thân con còn nói con không bằng Đại Lang, rõ ràng là ông ấy nhìn lầm, nhi tử ta là tuyệt nhất, hết thảy mẫu thân đều trông cả hết vào con!”
Tiêu Văn Việt thong dong ứng đối, chỉ mấy câu đã dỗ dành Khương thị bình tĩnh lại.
Tiêu Văn Yến vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, không dám làm ầm ĩ, cũng không dám khóc lóc.
Mẫu thân rất ít khi tức giận với hắn như vậy, một cái tát vừa rồi kia, thật khiến hắn phải sững sờ…
“Yến nhi, con cũng đừng giận mẫu thân, ôi…Vừa rồi ta mới bị phụ thân và đại tỷ của con làm cho hồ đồ nên mới nổi giận như vậy, đều là lỗi của bọn hắn, Yến nhi tha thứ cho mẫu thân được không?” Tâm trạng Khương thị vừa khá hơn, cũng không quên tiểu nhi tử, vội vàng giải thích