Lão thái thái không nói xấu Khương thị ở trước mặt ông ấy, Khương thị cũng bắt đầu thể hiện tấm lòng hiếu thảo, phàm là trong thành có thứ gì tốt, đều muốn đưa đến cho lão thái thái.
Bằng hữu trong quân doanh đều nghe nói đến sự hiếu thảo của Khương thị, rất hâm mộ ông ấy.
Nhưng nếu như thật sự hiếu thuận, phản ứng lúc nữ nhi làm pháp sự, quả thực không nên như thế...
Vốn dĩ Tiêu Trấn Quan định chiều mai sẽ về, nhưng hôm nay trong lòng có nghi ngờ, sau khi suy nghĩ cẩn thận, thì muốn ở lại thêm mấy ngày, chờ sức khoẻ của lão thái thái ổn định hơn chút, cẩn thận tìm hiểu lại rồi nói.
Không bao lâu, Tiêu Vân Chước đã đến Từ Đường.
Bên trong là hai thân ảnh đang nghiêm túc quỳ, không thể không nói, uy nghiêm của phụ thân quả thực lợi hại, khiến hai người này vừa nghe thấy tiếng bước chân, đã có thể lập tức ưỡn thẳng người, dáng vẻ cà lơ phất phơ không tiến bộ trước đó trong nháy mắt đã biến mất không còn tăm tích.
Tiêu Vân Chước nghiêm túc quan sát một chút.
Tiêu Văn Yến đợi trong chốc lát, không nghe thấy tiếng của phụ thân, lúc này mới đánh bạo quay đầu nhìn ra phía sau, kết quả lại nhìn thấy Tiêu Vân Chước, ngay tức khắc lại tức giận: "Ngươi cái đồ phản bội này, nhìn cái gì?"
Nhất định là đang cười trên nỗi đau của người khác, tâm nhãn quả nhiên xấu xa vô cùng.
Tiêu Vân Chước nghiêng đầu một cái, giơ ngón tay cái lên: "Ta đang nhìn các ngươi trong ngoài bất nhất, quả thực lợi hại, ta phải học hỏi thật tốt."
Sư phụ nói rồi, đi ra ngoài không được xem thường bất cứ người nào, cho dù là đứa bé, có lẽ cũng sẽ có mặt lợi hại.
Hôm nay nhìn thấy hai người này, sư phụ nói chí phải.
Đây chính là kỹ xảo muốn sống mà hai huynh đệ bọn họ mài giũa rèn luyện được trong nhiều năm, bây giờ nàng tận mắt nhìn thấy, nhất định phải học tập thật giỏi, thêm một bản lĩnh thêm được một cái mạng.
Tiêu Văn Yến hiểu ra cắn răng nghiến lợi cảm thụ.
Chưa từng chán ghét ai như này.
"Chúng ta đều là bởi vì ngươi nên mới bị phạt! Ngươi không biết xấu hổ còn chưa tính, lại còn đến trước mặt chúng ta cười trên nỗi đau của người khác, trên đời vì sao lại có nữ tử đáng ghét ác độc như ngươi, ta thấy ngươi chính là rắn rết chuyển thế!" Tiêu Văn Yến nổi giận mắng, nhưng đầu gối nửa điểm cũng không dám xê dịch một chút.
Tiêu Vân Chước sẽ tìm phụ thân cáo trạng.
Chỉ thấy Tiêu Vân Chước mười phần tự nhiên đi tới, sau đó chọn một cái đệm cói trong đó, vẻ mặt cao hứng quỳ xuống, thành kính nhìn lên bức hoạ và bảng hiệu ở trên cao, sau đó thành tâm dập đầu.
Sau khi làm xong những việc này, mới nghiêng đầu nói với Tiêu Văn Yến: "Các ngươi bị phạt không phải là bởi vì ta, ta cũng không cười trên nỗi đau của người khác, hơn nữa, ta càng không phải là rắn rết chuyển thế, ngươi chỉ là một đứa nhóc con, bản thân cái gì cũng không thấu, có thể xem được vòng luân hồi của người khác sao? Đừng nói những lời khoác lác."
"..." Tiêu Văn Yến tức giận đến đỏ mắt: "Nhị ca! Huynh nhìn nàng ta kìa, quá vô liêm sỉ rồi!"
Tiêu Văn Việt cũng khiếp sợ, thật sự là chưa bao giờ thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
Mấy câu nói đã khiến đệ đệ tức giận muốn phun lửa, nói là nàng cố ý, nhưng thái độ thực sự thành kính nghiêm túc.
"Nếu không phải muội cứ khăng khăng làm pháp sự, cũng nói với phụ thân hai chúng ta cũng tham gia vào trong đó, phụ thân nào sẽ trừng phạt chúng ta?" Tiêu Văn Việt nhìn nàng rồi nói, đầu óc coi như tỉnh táo.
Nhưng Tiêu Vân Chước còn tỉnh táo hơn so với hắn.
" Nhị ca, nhiều năm không gặp, ta cảm thấy huynh ngốc hơn trước rất nhiều." Tiêu Vân Chước nghiêm túc chê bai.
"Ta chỉ là cô nương không nhận được sự coi trọng của mẫu thân, thật sự có thể sai khiến được các ngươi sao? Huynh nghĩ kỹ lại đi, là mẫu thân bảo các ngươi đến Tích Vi Đường hầu hạ, để cho các ngươi lợi dụng lão thái thái tích luỹ được một ít thanh danh, mà các ngươi hồ đồ u mê, chỉ nghe mấy câu yêu cầu của ta, đã cam tâm tình nguyện giữ cửa, cuối cùng, là các ngươi đầu óc không tốt, nào có chuyện gì liên quan tới ta?
Nàng đã lăn lộn nhiều năm như vậy, còn có thể không biết trốn tránh trách nhiệm?