Mạnh Hầu Gia có chút sợ run.
"Đưa vài thứ đến thăm hỏi... Đợi ngày mai, ta tự mình tới..." Thân là cháu trai, ông ta vẫn phải qua nhìn một cái.
"Còn có một chuyện... Sau khi đại phu chẩn bệnh xong, cô nãi nãi... Cô nãi nãi tuyên bố là bà ta bị Tiêu cô nương nguyền rủa..." Quản gia lại nói dè dặt.
Mạnh Hầu Gia xiết chặt lông mày.
Hôm qua nếu như không có lời của Tiêu Vân Chước, cô nãi nãi kia trở về mặc dù có hơi đau bụng, nhưng chắc cũng sẽ không vì chuyện đi cầu mà gọi đại phu, nhưng nói như vậy, kỳ thật vẫn là Tiêu cô nương giúp đỡ bà ta phát hiện ra chứng bệnh sớm.
Làm sao có thể nói là nguyền rủa chứ?
"Nói hươu nói vượn, Tiêu gia cô nương cùng với tiểu thư mới quen đã thân, cho nên ở trong phủ làm khách, không oán không thù với bà ta, sao lại nguyền rủa bà ta? Ngươi phái người đi nói rõ với cô mẫu và biểu huynh của ta, bảo bọn họ cẩn thận cái miệng một chút, Tiêu gia mặc dù không có ai có tước vị, nhưng trong nhà cũng không phải không có ai, nói xấu nữ nhi nhà người ta như vậy, Tiêu tướng quân há có thể chịu để yên?"
Hành động lần này của Mạnh Hầu Gia không phải là vì Tiêu Vân Chước mà là vì chính ông ta.
Vì một cô mẫu, đắc tội với một thế gia vọng tộc, ông ta còn lâu mới ngu như vậy.
Cấp bậc của Tiêu Trấn Quan này không cao lắm, nhưng chung quy cũng là hậu bối của Tiêu gia, ở trong quân đội vẫn có mấy phần uy danh, còn có Tiêu Văn Dũ trưởng tử của Tiêu gia kia, nghe nói tài học không tệ, sắp bước vào kỳ thi rồi, một khi thi đỗ, đó chính là môn đệ của hoàng đế, có Tiêu gia và Hoắc gia chắc chắn sẽ đến nâng đỡ hắn, tiền đồ không thể đo được.
Mà nhà ông ta...
Mặc dù có tước vị bên người, nhưng trưởng tử nhỏ tuổi, con thứ không có tài học gì, bây giờ, cũng không tiện đi gây thù hằn.
Quản gia lập tức hiểu ý.
Mạnh Hầu Gia quay đầu nhìn về trong phòng, nhi tử đã khôi phục thần trí, nữ nhi cũng vui vẻ không thôi, lúc này đang nói lời cảm tạ với Tiêu gia cô nương.
Tiêu gia cô nương này... có chút không theo lẽ thường.
Nếu như nữ nhi lui tới nhiều, trên người ít nhiều cũng sẽ tăng thêm mấy phần tính nết giang hồ, chỉ là... Năng lực và ánh mắt không đơn giản, cũng không biết là theo chân người nào học được một thân đạo pháp dị thuật này, bây giờ trước ân tình, vẫn phải đối xử khách khí mới được.
Lúc này, Mạnh Vịnh Tư còn đang có vẻ mặt sùng bái đối diện với Tiêu Vân Chước.
Trong mắt như có những vì sao.
Nhớ lại ngày hôm qua lúc mới gặp, giống như nằm mơ, lại càng giống như được trời cao chiếu cố, mới phái Tiêu Vân Chước đến cứu vãn đệ đệ nàng ấy.
"Tiêu cô nương, mặc dù ngươi và ta quen biết qua giao dịch, nhưng mạng của đệ đệ ta, cũng không phải là thứ tầm thường như tiền bạc có thể so sánh, sau này trong lòng ta, ngươi giống như tỷ muội thân sinh của ta, nếu có chỗ nào cần Vịnh Tư, ngươi cứ mở lời."
Nàng ấy đã bảo người chuẩn bị lễ vật cảm tạ rồi.
Nhưng chỉ là lễ vật thì sao có thể chứ.
Mạnh Vịnh Tư vô cùng cảm động, nhưng Tiêu Vân Chước lại hết sức tỉnh táo.
Ánh mắt nàng quét qua Mạnh Hầu Gia ở bên ngoài, giọng điệu mang theo ý cười nói: "Tỷ muội ruột thịt thì quá lời rồi, dù sao nhà ngươi cũng không chỉ có ngươi và lệnh đệ, họ hàng gia quyến của cả một nhà, ta không chịu nổi, nhưng... có thể làm bằng hữu."
Thêm một người bạn thêm một đường đi.