Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Tiêu Vân Chước, Tiêu Văn Yến chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ, nếu không phải A Nguyên cứ nhất quyết bảo cậu phải ra mặt thì cậu cũng không muốn nhúng tay.

Nhưng A Nguyên tỷ tỷ cũng là có lòng tốt, mà đại tỷ này… rốt cuộc cũng là người Tiêu gia.

Nếu như nàng làm chuyện xấu gì, Tiêu gia cũng không thể sạch sẽ được.

“Ngươi về nói rõ ràng với phụ thân mẫu thân về lai lịch của số vàng bạc châu báu đó ngay, bọn họ còn có thể nghĩ cách giải quyết cho ngươi một chút, bằng không thì ngươi chờ vào nhà lao đi!” Giọng điệu Tiêu Văn Yến cũng không tốt lắm: “Ta và A Nguyên tỷ tỷ cũng vì tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng đừng có không biết tốt xấu…”

Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhìn Tiêu Văn Yến.

Người đệ đệ này… thoạt nhìn cũng đáng đánh.

Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút rồi vẫy tay với cậu: “Ngươi lại đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe làm sao ta có được số tiền đó.”

Tiêu Văn Yến thở dài, không tình nguyện bước tới: “Ta cũng không giúp ngươi giữ bí mật đâu! Ta thật sự không hiểu, ngươi là một đại cô nương vì sao cứ làm ra mấy chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy, tại sao ngươi không thể học theo A Nguyên tỷ tỷ, A Nguyên tỷ tỷ rất….A!!!”

Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Vân Chước đã tung thẳng một quyền vào mặt cậu khi cậu tới gần.

Công kích bất ngờ khiến cậu ngã thẳng xuống đất, không hề có chút phản ứng nào.

“Lần trước không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, tốt nhất đừng để ta gặp ngươi ở bên ngoài Tiêu gia, đúng không?” Tiêu Vân Chước thị uy mở miệng, sau đó vội vàng bước tới chào hỏi Tiêu Văn Yến bằng hai chân.

“Tiêu Vân Chước! Tại sao tỷ lại đánh A Yến!” Khương Nguyên sợ hãi, vội vàng hét lên.

Nhưng thân mình lại tránh ra không bảo vệ Tiêu Văn Yến, sợ bị liên lụy.

“Ngươi không phải họ Tiêu, ta đánh ngươi chỉ sợ phải bồi thường tiền, cho nên coi như ngươi may mắn đi.” Tiêu Vân Chước nhìn nàng ta đầy ẩn ý: “Làm người cho tốt, đừng có lúc nào cũng cứ nhìn ngó đồ vật trong tay người khác. Một khi trong lòng nảy sinh ý xấu thì rất dễ rơi vào vực sâu vạn trượng, không còn đường quay lại đâu!”

Nàng không thích Khương Nguyên nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đối nghịch với nàng ta.

Không nói đến những việc mà hiện tại Khương Nguyên đang làm, Tiêu Vân Chước xem ra, người này vốn cũng không dễ dàng. Hài tử vừa mới được vài tuổi đã bị phụ mẫu đưa đến bên người Khương thị, tính tình kia của Khương thị không chấp nhận được người bên cạnh mình có nửa điểm bất trung. Khương Nguyên đi theo Khương thị, đương nhiên phải học được cách nhìn sắc mặt người ta để làm việc, không thể chọc cho Khương thị không vui, nếu không cũng không thể sống sót đến bây giờ.

Cho nên, nàng đối với Khương Nguyên chỉ có xa cách, không coi nàng ta như là địch nhân.

Nhưng sự nhẫn nại của nàng cũng có giới hạn.

Nếu như ý đồ của người này nhiều đến mức làm nàng ghê tởm thì đương nhiên nàng phải tìm cách để trước mắt mình được thanh tĩnh một chút.

Lời nói Tiêu Vân Chước khiến Khương Nguyên cảm thấy lạnh sống lưng, không hiểu sao trong lòng không tránh khỏi bất an.

Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu lời này của biểu tỷ là có ý gì…Chúng ta có lòng tốt nhắc nhở tỷ, tại sao lại thành chúng ta không phải rồi? Dù sao A Yến cũng là thân đệ đệ của tỷ, tại sao tỷ lại nhẫn tâm xuống tay nặng như vậy…Chẳng lẽ tỷ không biết đau lòng sao?”

Tiêu Vân Chước thở dài.

Nhìn Tiêu Văn Yến ngã trên mặt đất, nàng hơi cúi người xuống hỏi: “Ngươi cũng nghĩ như vậy à?”

“Đồ nữ nhân xấu xa, ngươi dám đánh ta, ngươi thế mà lại dám đánh ta! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!” Tiêu Văn Yến vô cùng tức giận, lúc này cũng cảm giác được mình chật vật đến mức xấu hổ, tức giận hét lên hô to gọi nhỏ với Tiêu Vân Chước.

Tiêu Vân Chước mím môi.

Do dự một lát, nàng duỗi tay túm lấy một chân của ty rồi xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK