Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con người hắn không có ưu điểm gì, chỉ là quen biết nhiều người tam giáo cửu lưu, biết người nào có thể lợi dụng.

Tuy việc này là do hắn gây ra nhưng hắn sẽ không ngốc đến mức lộ ra sơ hở đủ để hủy diệt Tiêu gia. Vị trí của mẫu thân, hắn để cho những người khác nhau cùng thực hiện, qua tay mấy lần, đến bước cuối cùng mới do hắn đích thân động thủ.

Tuy nói phí chút công sức nhưng có thể bảo đảm không có sơ hở nào.

Người mà hắn tín nhiệm có rất nhiều, nhưng cũng có thể một kích trí mạng đối với hắn. Bởi vậy cho dù là người hắn tín nhiệm thì hắn cũng sẽ không toàn quyền phó thác.

Tiêu Văn Việt giống như đã hạ quyết tâm, Khương thị càng thêm hoảng loạn.

“Việt nhi! Rốt cuộc mẫu thân có chỗ nào có lỗi với con! Con nói với mẫu thân đi, mẫu thân nhất định sửa hết toàn bộ!”

“Ta cam đoan, sau khi ta ra ngoài sẽ không nhắc tới, cũng sẽ không trách cứ con, ta sẽ đối xử với Chước nhi thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận tổ mẫu con, cái này còn không được sao? Con muốn cái gì, mẫu thân đều sẽ nghe theo con hết!”

“...”

Chút ánh nến ấy, là chút ánh sáng cuối cùng mà bà ta nhìn thấy mấy ngày nay.

Nơi này ẩm ướt lại tối tăm, bà ta đã chống đỡ không nổi nữa, còn muốn ở chỗ này ngày ngày đêm đêm chờ cho đến chết sao? Bà ta không muốn!

Giọng nói của Khương thị rất lớn, nhưng mộ thất này bị lớp đất thật dày bao trùm, một chút tiếng động cũng không truyền ra.

Tiêu Văn Việt lấy ra tấm bảng gỗ mà Khương Nguyên đang bám vào.

“Con cũng đem cháu gái mà mẫu thân thương yêu nhất đến đây rồi.” Tiêu Văn Việt nói, trực tiếp đốt tấm bảng gỗ kia.

Quỷ hồn Khương Nguyên trong nháy mắt bay ra, trạng thái lúc này cũng giống như Khương thị, cũng khàn cả giọng hô hào. Thứ này không còn, nàng ta liền không có chỗ nhập vào nữa!

Vật mà quỷ hồn nhập vào, ngoại trừ vật lúc còn sống tiếp xúc ra, còn có thể lựa chọn một ít linh vật “sạch sẽ”, ví dụ như những tấm bảng gỗ mà Tiêu Vân Chước chuẩn bị, là đã từng được xử lý qua. Quỷ hồn ở bên trong có thể giữ được sự tỉnh táo thoải mái. Mà thứ ở trong Vạn Cốt Pha, âm khí quá nặng, tiểu quỷ như nàng ta tiến vào trong những vật này, không phải nàng ta hút âm khí, mà là nàng ta trở thành chất dinh dưỡng của âm sát chi khí!

Nàng ta không có thể chất đặc thù như Tiêu Vân Chước, âm khí nơi này cũng không thuần túy như trong cơ thể Tiêu Vân Chước. Nàng ta đến nơi này, căn bản không có cơ hội làm cường đại bản thân, nàng ta xong rồi!

Quỷ hồn Khương Nguyên mới xuất hiện, cũng không la hét được vài câu. Chỉ trong nháy mắt, khí tức mới tới này liền bị quỷ hồn khác nuốt mất, lộn xộn quấn quanh cùng một chỗ, không phân rõ ai là ai.

Tiêu Văn Việt cũng không nhìn thấy cái gì, nhưng hắn biết, thứ không nên lưu thì cần phải dứt khoát giải quyết.

Muội muội kia của hắn nhìn như dứt khoát quyết đoán, nhưng đối mặt với người thân cùng huyết thống thì luôn không xuống tay độc ác được.

Nàng không quan tâm Khương Nguyên, cũng không quan tâm mẫu thân, lại sợ ba huynh đệ bọn họ sẽ quan tâm, cho nên vì ba người bọn họ, giữ lại đường sống.

Tiêu Văn Việt nhìn tấm bảng gỗ bị đốt sạch sẽ, sau đó liền trực tiếp xoay người rời đi.

“Đừng! Việt Nhi, con quay lại! Quay lại đi!” Khương thị gấp đến độ hét rống lên, cổ họng khô khốc.

Mấy bữa nay uống nước ít, chỉ có thể dựa vào chút nước chảy ra từ góc tường âm u kia để sống. Nếu nhi tử đi rồi, bà ta lại không biết đến lúc nào mới có thể nhìn thấy hy vọng.

Lại có lẽ, vĩnh viễn cũng không có hi vọng...

Tiêu Văn Việt đi rất dứt khoát. Hắn biết, ở nơi sát khí cực nặng này, mẫu thân không sống được quá lâu.

Những lương khô mà hắn chuẩn bị chỉ là để cho bà ta nhìn thấy mấy phần đường sống mà thôi, giống như năm đó, bà ta đặt chủy thủ kia ở trong quan tài của tiểu muội.

Tiêu Văn Việt đi rồi, Khương thị tức giận mắng thật lâu, mắng đến mức cổ họng một câu cũng nói không nên lời, lại nghẹn ngào khóc lóc.

Ở chỗ này mấy ngày, tâm lực bà ta đã lao lực quá độ, dưới sự phẫn nộ cùng đau thương, tinh thần hiển nhiên càng thêm hoảng hốt.

Tấm lá bùa mà Tiêu Văn Việt đưa cho bà ta lúc trước không biết đã dán từ lúc nào. Bà ta càng lúc càng không ngủ được, cho dù đang ngủ, cũng là ác mộng không ngừng, trong mơ luôn có người đuổi theo muốn bắt lấy bà ta.

Bà ta không nhìn thấy ánh sáng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK