Cho nên giờ khắc này, nàng ta vội vàng cười nói: "Biểu tỷ kết giao được bằng hữu nhanh như vậy, con cũng mừng thay cho nàng! Chúng ta đều muốn đến Thăng Ba Lâu, đến lúc đó biểu tỷ còn có Mạnh cô nương ngồi cùng một chỗ cũng được! Đúng rồi, lần này trong Thăng Ba Lâu sẽ có rất nhiều cầm sư và danh cầm xuất hiện, Nguyên Nhi cũng hiểu sơ mấy phần về cầm, cũng có thể giúp đỡ biểu tỷ mời một danh sư trở về..."
Nàng ta khoan dung hào phóng, nói chuyện làm việc không thấy nửa điểm không ổn.
"Con và Chước Nhi có tính cách khác biệt, nàng chơi với người của nàng, con nếu như gặp hảo hữu cũng cố gắng hết sức lo cho mình cho tốt, không cần đặc biệt quan tâm đến nàng." Lão thái thái mở miệng: "Nguyên Nhi nha đầu, con là biểu tiểu thư trong nhà này, thân phận so với Chước Nhi cũng chẳng kém gì, cứ coi như nhà của mình, không cần nịnh nọt ai, cũng không cần để ý đến ai, con hiểu chứ?"
Khương Nguyên ngơ ngác một chút, nhưng lập tức cười gật đầu: "A Nguyên hiểu rồi."
"Con và Chước Nhi mặc dù không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng ở Tiêu gia, thì đều là những đứa trẻ ngoan trong nhà, ta lớn tuổi rồi, lúc còn sống cũng sẽ cố gắng hết sức trải đường tốt cho đám tiểu bối các con, về mặt tình cảm quả thực ta coi trọng Chước Nhi nhiều hơn, nhưng thứ có thể cho các con, ta chắc chắn đối xử như nhau..." Lão thái thái nhìn thật sâu vào nàng ta, hi vọng tiểu nha đầu này có thể hiểu.
Người một nhà thì không thể xuất hiện tình hình nội loạn.
Nếu như đã ở trong nhà, vậy sẽ phải dạy bảo cho tốt.
"Lão thái thái thương con, con biết, Nguyên Nhi nhất định sẽ không khiến cho người thất vọng!" Khương Nguyên lập tức trả lời.
Lão thái thái nghe lời này, nên nhẹ nhõm vui vẻ mới phải, nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy Khương Nguyên chưa chắc đã để lời bà ấy nói vào trong lòng.
Khương Nguyên ở cùng lão thái thái một lúc lâu, lão thái thái cảm thấy vẫn là không nên để cho một tiểu nha đầu tuổi còn quá trẻ như nàng ta cứ phải trông coi bộ xương già này, mới cưỡng ép bảo nàng ta trở về.
Từ trong viện tử của lão thái thái rời đi, sắc mặt Khương Nguyên cũng có chút mỏi mệt.
Nàng ta biết mình có thể không cần lấy lòng lão thái thái, nhưng càng hiểu hơn là, nàng ta chỉ có vui vẻ nghênh đón, làm cho bà hài lòng, lão thái thái mới càng không có lý do gì để đưa nàng ta đi!
Bọn họ nói thật dễ nghe, nàng ta và Tiêu Vân Chước giống nhau?
Làm sao lại giống nhau được chứ?
Lão thái thái xuất thân từ Hoắc gia, đồ tốt trong tay cũng không ít, nhưng hôm nay không phải cũng chỉ cho nàng ta một bộ trang sức mà thôi à? Nếu thật sự coi nàng ta như cháu gái ruột, vậy bây giờ việc cần phải làm là dẫn theo nàng ta đến Hoắc gia, kéo nhân mạch cho nàng ta mới đúng chứ!
Tâm trạng không vui này, mãi cho đến khi Khương Nguyên về viện tử của mình mới biểu lộ ra.
Nghĩ đến Tiêu Vân Chước cũng sẽ đến Thăng Ba Lâu, Khương Nguyên lại càng vô cùng bực bội.
Nàng ta vốn dĩ đã dự định đến Thăng Ba Lâu mời Oanh cầm sư về nhà dạy nàng ta cầm nghệ, Tiêu Vân Chước không thích nàng ta, đến lúc đó nếu như cố ý quấy rối khiến nàng mất mặt, vậy để xem nàng còn có thể bái sư như thế nào?
Một kẻ quê mùa, có thể nghe hiểu cầm khúc sao!
Tiêu Vân Chước lần đầu đến chỗ kia, chắc chắn sẽ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trước đó đã có y phục do phường vải Cao Thăng đưa tới, nàng ta làm sao hơn được chứ?
Trang phục ngày mai phải phí chút tâm tư hơn nữa.
Suy nghĩ xong y phục, Khương Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài tối đen như mực, đột nhiên nhớ ra Tiêu Văn Yến lại không đến tìm nàng ta.
"Nhị biểu ca và biểu đệ lại quỳ ở Từ Đường rồi hả?" Khương Nguyên hỏi.
"Vâng, nghe nói lại là bởi vì đại tiểu thư." Nha hoàn của nàng ta là mang tới từ Khương gia, đối với nàng ta vô cùng trung thành.
Khương Nguyên vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, lúc này lập tức tỉnh táo tinh thần: “Đến nhà bếp nhỏ bưng chút điểm tâm đến đi, đi xem bọn họ một chút."
Tiêu Vân Chước đắc tội với người khác mới tốt!
Nàng càng đắc tội lợi hại, biểu ca và biểu đệ mới có thể càng cảm thấy nàng ta tốt, Tiêu gia một ngày còn đích tiểu thư này, thì người khác sẽ không để ý đến biểu tiểu thư là nàng ta, cho nên bất luận thế nào, nàng ta cũng phải để cho Tiêu Vân Chước hiểu ra, trống chỗ đã vài chục năm, vậy thì không có tư cách tranh giành với nàng ta.