Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhận thức của Tam vương gia, Tiêu Vân Chước vẫn luôn là người thẳng thắn, cho dù có đắc tội với công chúa, đắc tội với Quản thị, những gì nên nói cũng sẽ không che giấu mà không dám mở miệng.

Dựa theo bản lĩnh của nàng, chẳng qua chỉ là tính toán nhân duyên mà thôi, tốt xấu gì dù sao cũng nên có kết quả.

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác nói... Tùy duyên?

"Ta thấy là không nhìn ra được điều gì, cho nên mới cố làm ra vẻ huyền bí?" Quản phu nhân cố gắng hết sức để giẫm lên Tiêu Vân Chước, nhân cơ hội châm chọc: "Nhân duyên của công chúa thiên gia, há lại để cho một thần côn nho nhỏ như nàng tính ra được?"

"Hoàng đệ, ngươi đối với Tiêu cô nương này, không khỏi quá mức coi trọng rồi." Ánh mắt của công chúa Di Thuận phức tạp nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước, cũng nói.

Nàng ta thật sự vô cùng chán ghét cô nương trước mắt.

Nhưng sau khi chuyện của Tống gia ầm ĩ ra, nàng ta từng bi phẫn khóc lớn, đã từng nghĩ quẩn muốn tìm cái chết, những hành vi này người ngoài không biết, nhưng phụ hoàng lại rõ ràng nhất, phụ hoàng đối với nàng ta vô cùng thất vọng, nói nàng ta không xứng làm công chúa, không xứng làm gương cho các đệ đệ muội muội ở bên dưới!

Mãi cho đến thời khắc này, nàng ta mới chỉ có thể cưỡng ép thu hồi sự cố chấp với Tống Nghiệp, cố hết sức làm cho chính mình không khó chịu như vậy.

Nhưng lúc nhìn thấy Tiêu Vân Chước, nàng ta gần như không kiềm chế được tâm trạng của mình.

"Là có chuyện gì không thể nói sao? Chỉ là tính toán nhân duyên, ngươi cứ mạnh dạn nói thẳng là được, cho dù nói không tốt cũng không sao, ngươi am hiểu xử án, loại chuyện nhỏ như nhân duyên này vốn dĩ không đáng nhắc tới!" Tam vương gia vô cùng cố chấp tiếp tục hỏi.

Tiêu Vân Chước có chút im lặng.

Mấy người này, thật sự là ngu đến tận cùng.

Nhân duyên của cô nương bình thường, chỉ liên quan đến chuyện nhỏ trong nhà, nhân duyên của công chúa, có khả năng liên quan đến thiên hạ, nàng không nói, chẳng lẽ lý do còn chưa rõ ràng sao?

"Tiêu cô nương, nếu ngươi tính tốt, chuyện vừa rồi ngươi mạo phạm thì miễn đi!" Trưởng công chúa Vinh Giang nhân tiện nói.

Hai mắt Tam vương gia như phát sáng, trong cà lơ phất phơ lại tràn đầy mong đợi không thu liễm được.

Tiêu Vân Chước cười lạnh một tiếng, chỉ nói: "Cầm giấy bút tới."

"Mau mau!" Tam vương gia lập tức thu xếp.

Rất nhanh, bút mực bày trước mặt Tiêu Vân Chước.

Mọi người chú ý nhìn, nhưng Tiêu Vân Chước lén lén lút lút, hạ bút nhanh chóng, cuối cùng cũng không biết là trên giấy viết chữ gì, sau đó kín đáo đưa cho Tam vương gia.

Tam vương gia thấy dáng vẻ bảo mật của nàng, cũng không trắng trợn tuyên truyền ra, tự mình cẩn thận mở ra nhìn một chút.

Nhưng vừa nhìn, nụ cười trên mặt trực tiếp cứng ngắc.

Hắn ta vội vàng khép lại tờ giấy kia, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Vân Chước: "Không... Không tính sai chứ?!"

"Ta cũng hy vọng là ta tính sai." Tiêu Vân Chước bình tĩnh nhìn hắn ta. “Có điều quẻ tượng này cũng không thể tin hoàn toàn, dù sao... Mệnh số như thế nào, còn phải xem người đi chọn như thế nào."

Chỉ là, có vài mệnh số, biết sớm sẽ chỉ càng thêm đau khổ.

Trên đời này người có thể sửa lại vận số của chính mình không nhiều, mà thân là công chúa, vận số của nàng ta nhìn thì dễ đổi, chỉ khi nào liên quan đến thiên hạ, muốn thay đổi mới khó.

Lúc này Tam vương gia cũng có chút hối hận rồi.

Đơn giản là trên tờ giấy kia viết hai chữ: Hòa thân.

Từ xưa đến nay, tình huống công chúa hòa thân không biết đã có bao nhiêu, nhưng thời gian lập quốc của vương triều này còn ngắn, ngược lại còn chưa từng có...

Mặc dù hắn ta không hỏi chính sự, nhưng cũng biết, Thánh Tổ hiếu chiến, sau khi khai quốc lại càng dùng thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp tứ phương, khiến tứ phương thần phục, cũng đổi lại được mấy chục năm an bình, nhưng cảnh còn người mất, những nước khác ở biên cương cũng đã nghỉ ngơi lấy lại sức nhiều năm như vậy, quân chủ của bọn họ cũng đã đổi hết lứa này đến lứa khác, có chút lòng lang dạ thú chỉ sợ cũng không che giấu được nữa.

Hai chữ này nhìn thì đơn giản, nhưng cũng đại biểu cho sự yên bình lúc trước một đi không trở lại.

Nếu thật sự nói ra, cho dù không phải nói đùa ở yến hội, chắc chắn sẽ đặt tới triều đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK