Nếu không hiểu rõ chuyện này, cả đời hắn sẽ phải dựa vào canh an thần mới ngủ được.
“Mặc Ngọc đâu?” Tống Thừa thấy bên ngoài chỉ có một gã sai vặt trông chừng, có chút kinh ngạc.
“Lão gia muốn hỏi thăm việc học của ngài nên đã gọi Mặc Ngọc đi rồi ạ.” Gã sai vặt trả lời.
Tống Thừa cũng không nghĩ nhiều, bởi vì từ nhỏ đã là như thế.
Phụ mẫu vì để cho hắn an tâm đọc sách nên yêu cầu Mặc Ngọc phải đi bẩm báo tất cả những chuyện liên quan đến hắn, mỗi ngày học cái gì, học có suôn sẻ hay không, có vấn đề khó khăn nào không, Mặc Ngọc thậm chí còn rõ ràng hơn cả hắn, mà phụ mẫu cũng sẽ dựa trên lời nói của Mặc Ngọc để cho hắn câu trả lời, cũng tìm kiếm danh sư thích hợp hơn cho hắn…
Mấy thế hệ trước của Tống gia đều là tiểu quan cao không cao thấp không thấp, ở kinh thành này cũng không có bao nhiêu ưu thế, duy chỉ có một danh hiệu “danh gia tộc trong sạch.”
Nhưng danh hiệu này cũng chẳng dùng đến mấy, đại bá, phụ thân đều rất coi trọng việc học của hắn và của đường huynh, chỉ hy vọng bọn họ có thể chấn hưng gia môn.
Tiên hoàng sống lâu, lúc đương kim Thánh Thượng đăng cơ đã không còn nhỏ tuổi nữa.
Kỳ khảo thí đầu tiên sau khi Thánh Thượng đăng cơ, đường huynh của hắn đỗ Thám Hoa Lang, cũng được bệ hạ liếc mắt nhìn trúng, tứ hôn với đại công chúa, cũng bởi vì cuộc hôn nhân này mà Tống gia hiện tại đã đạt được vinh quang mà trước nay chưa bao giờ đạt tới.
Phụ thân cũng từng nói, đường huynh hiện giờ phải hầu hạ công chúa cho tốt, mà hắn thì nhất định phải đi theo con đường làm quan, chỉ có như thế, gia môn mới có thể củng cố!
Tống Thừa nghĩ đến bao năm vất vả của mình, càng thêm không rõ ý tứ của phụ mẫu.
Tâm tư hắn hỗn loạn nên rốt cuộc không thể uống hết chén canh an thần.
Đầu óc choáng váng đi ngủ, sáng sớm hôm sau thấy mình đã phát sốt, đầu óc mơ mơ màng màng không có tinh thần.
Hắn phát bệnh khiến cho cả Tống gia trở nên hỗn loạn.
Tống phụ Tống mẫu bận trước bận sau thỉnh đại phu, ai nấy đều lo lắng sốt ruột, hận không thể người chịu tội là chính mình mà không phải là nhi tử đáng thương.
Mà bên ngoài cũng rất nhiều người đang nhìn chằm chằm tình huống Tống gia, sau khi biết Tống Thừa quả nhiên sinh bệnh, tức khắc có nhiều người cảm thấy tiếc hận cho hắn. Người này quả thật kém may mắn, hai lần khảo thí trước vô cùng hung hiểm nhưng vẫn vượt qua, giành cơ hội tranh đoạt danh hiệu đứng đầu, đến bây giờ kỳ thi hội quan trọng thế này lại thực sự bị bệnh!
Kỳ thi lần này áp lực lớn hơn, thời gian cũng lâu hơn, kéo một thân bệnh tật vào trường thi còn không biết có thể yên lành bước ra không nữa!
“Mặc dù Tống gia công tử này luôn sinh bệnh nhưng hai lần trước đều gặp dữ hóa lành! Nói không chừng lần này cũng có thể thành công…”
“Ta cũng nghĩ vậy, Tống gia rất coi trọng hắn, nghe nói đã thỉnh thái y rồi. Có thái y diệu thủ hồi xuân, có bệnh gì mà không chữa được chứ?”
“Chỉ là lo lắng quá nên phát sốt thôi…Ta đã nhờ người hỏi thăm rồi.”
“…”
Đến thời gian ước định, Tống Thừa cũng không xuất hiện, Tiêu Vân Chước cũng không tới Tống gia thúc giục.
Sau khi cân nhắc kỹ lượng, cuối cùng Tiêu Vân Chước móc ra hai trăm lượng trong quỹ tiền dưỡng lão của mình.
Hạn mức đặt cược tối đa của mỗi người là hai trăm lượng, người mua phải đăng ký danh tính, xong việc cũng chỉ có thể đích thân cầm vé đặt cược đến nhận tiền, như vậy cũng tránh cho việc đánh bạc ảnh hưởng quá lớn đến kỳ khoa khảo.
“Ta cược…Tống gia công tử bị loại khỏi danh sách.” Tiêu Vân Chước cố ý chọn thời điểm không có ai mới bước đến, nói rất kiên quyết.
Tiểu nhị trong tiệm sách sửng sốt.
Mọi người ai nấy cũng đều biết nhất định là Tống gia sẽ liều mạng đưa Tống Thừa đến trường thi, dựa theo tính kiên trì trước đây của hắn thì vấn đề lần này có lẽ cũng không quá lớn nên đa số mọi người cũng chỉ đánh cuộc xem hắn thi đỗ hay là không.
Mà bị loại khỏi danh sách…lại có ý nghĩa hoàn toàn khác, đây là thi đỗ nhưng lại bị xóa bỏ tư cách.
Tiểu cô nương này thật sự muốn đánh cược như vậy sao?
“Cô nương, nếu đánh cược như thế này thì cho dù hắn đỗ hay là không thì ngươi đều không thắng được…” Tiểu nhị nhắc nhở.