Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vân Chước nhìn quỷ hồn của gã thần côn và nam hài kia đang bay lơ lửng, trong miệng vẫn lẩm bẩm đọc theo lời của lão đầu. Theo chú ngữ của nàng phát ra, quỷ hồn của hai người kia chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tan thành mây khói, hóa thành từng sợi âm khí.

“Con phải kiên trì đi tìm lệnh bài Môn Chủ, ngay tại cách đó không xa. Cứ cầm chủy thủ đi đào, cố gắng đào, nhất định có thể nhìn thấy. Nếu như không có vật kia thì không bao lâu nữa, con sẽ bị âm khí nhập thể làm trướng lên mà chết, hoặc là bị quỷ hồn xung quanh thôn phệ. Cho nên bất luận như thế nào con cũng không thể từ bỏ, biết không?” Lão đầu liên tục nói.

Nàng cũng không dám khóc, đôi mắt đỏ bừng có chút chết lặng.

Trên người nàng vô cùng bẩn thỉu, còn dính một ít vết máu. Thanh chủy thủ đẹp mắt kia lẻ loi trơ trọi bị ném xuống đất, nàng lại cầm vật kia lên, làm theo ý của lão đầu.

Đều là xương trắng dày đặc.

Ngoại trừ xương trắng dày đặc, chính là âm khí, sát khí vây quanh ở bên người nàng...

Dường như nàng có thể nghe thấy tiếng bách quỷ gào khóc, giống như có thể nhìn thấy từng luồng oán niệm yêu hận xen lẫn trong sương đen.

Thật lâu, nàng đã kiệt sức, hai tay sớm đã bị mài mòn, dính đầy máu tươi. Trong tay nàng nắm khối lệnh bài Môn Chủ kia, phảng phất hết thảy đều có thể bình tĩnh trở lại, thế nhưng nàng vẫn rất sợ.

“Đi ra ngoài! Tiểu nha đầu, đi ra ngoài mới có thể sống!” Giọng nói của lão đầu trở nên rất lo lắng.

...

“Đi ra ngoài... Đi ra ngoài mới có thể sống...” Tiêu Vân Chước lẩm bẩm trong miệng.

“Tiểu muội, muội nói cái gì?” Sắc mặt Tiêu Văn Dũ trầm trọng hỏi: “Rốt cuộc muội khó chịu chỗ nào? Bây giờ chúng ta đi ra ngoài nhé?”

Toàn thân Tiêu Vân Chước đã cứng đờ từ lâu, giống như một người gỗ. Bước chân thẳng băng, ánh mắt càng thẳng hơn, miệng còn lẩm bẩm nói chuyện. Ban đầu hình như là đang niệm chú, sau khi niệm xong thì bốn phía xung quanh liền bị một đám khói đen bao phủ, quỷ hỏa xung quanh vẫn luôn nhảy nhót, dọa cho mấy người bọn họ đều tụ tập lại một chỗ.

“Muội ấy vừa nói muốn đi ra ngoài...” Tiêu Văn Dũ cau mày: “Ta thấy thân thể muội ấy có vẻ rất không thoải mái, nếu không hay là ngày khác lại đến đi...”

Tiêu Văn Việt nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước: “Dáng vẻ này của muội ấy càng giống như là mất trí nhập mộng hơn. Ta nghi ngờ muội ấy nhìn thấy một vài cảnh tượng không vui nên mới bị hù dọa như thế. Ta đã từng đi cùng muội ấy đến gặp quỷ nên cũng biết trên đời này phần lớn quỷ đều không đả thương người. Chỉ khi nào gặp phải oán khí quá nặng, năng lực quá lớn, cũng sẽ tạo thành một ít huyễn cảnh giả tượng. Mà làn sương đen xung quanh này cũng tương tự như vụ án Tần nữ trước đó…”

Cái gọi là huyễn cảnh giả tượng là hắn sau đó hỏi Nhan Vô Giác mới biết được.

Nhan Vô Giác cũng tin trên đời có quỷ, thậm chí còn nói với hắn một số năng lực của quỷ hồn.

Ví dụ như khiến người ta lạc mất phương hướng, khiến người ta ác mộng liên tục, thậm chí nếu là dưới tình huống âm khí rất nặng thì còn có thể khiến cho người ta lâm vào trong một ít huyễn cảnh giả tượng. Chờ người kia tỉnh lại, cũng chỉ cảm thấy giống như là đang nằm mơ, thật thật giả giả, hư hư thật thật, khó có thể phân biệt.

“Vậy chúng ta mang nàng về tìm đại phu à?” Tiêu Văn Dũ không hiểu mấy chuyện này lắm.

Tiêu Văn Việt cẩn thận suy nghĩ.

“Muội ấy không thích cầu người. Đã gọi các ngươi tới thì tức là đã làm tốt công tác chuẩn bị để đưa sư phụ nàng trở về, nhất định là đã tính qua hung cát. Chỗ này...muội ấy không thích, cho nên tốt nhất đừng tới lần thứ hai, các ngươi cứ trông chừng nàng, chờ thêm một chút.” Tiêu Văn Việt vẫn nói.

Tiêu Văn Dũ đã có chút gắt gỏng.

Đã như vậy rồi mà còn chờ nữa à?! Đây rõ ràng chính là bị kinh hãi, lỡ như người bị dọa chết ở chỗ này thì làm sao bây giờ?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK