“Đây là thơ ngươi viết về ta à?” Tiêu Vân Chước nhìn hắn, ánh mắt đe dọa.
Ân Nguyên Phu còn đang nổi nóng, nghe lời này xong cũng không hề sợ hãi, còn châm chọc cười cười: “Tiêu cô nương, chỉ là một bài thơ thôi mà. Tại hạ lần trước gặp ngươi liền tâm tư nhộn nhạo, khó có thể kiềm chế, đành mượn bài thơ này để gửi gắm tình cảm, ai mà ngờ không biết hạ nhân nào không có mắt nghe được lại dám bán cho hiệu sách…Ta cũng không phải là cố ý, ta nghĩ rằng Tiêu cô nương huệ chất lan tâm, tấm lòng rộng lượng, sẽ không so đo với ta phải không?”
Tiêu Vân Chước nghe vậy liền cười cười: “Có thể viết ra mấy thứ bẩn thỉu như thế này, ta nghĩ là người bị điên rồi, thế nên hôm nay mới cố tình mời đại phu đến để xem bệnh cho ngươi.”
Nói xong, phủ y của Tiêu gia bước tới.
Ân Nguyên Phu nhướng mày muốn tránh ra, nhưng trái phải đều đã bị người túm chặt, cưỡng ép đưa đến trước mặt phủ y Tiêu gia.
Phủ y chẩn mạch đơn giản rồi nói: “Bẩm đại tiểu thư, tiểu nhân đã xem mạch, phát hiện mạch huyền bên trái của Ân đại nhân hồng mà số, bên phải lại trượt mà tràn, n.g.ự.c thắt lại, can dương thăng, phế khí không giảm, tà khí đọng lại…cho nên mặt đỏ bừng lại mất ngủ, bực bội nói mê, miệng khát, cổ họng đau, quả thật bệnh cũng không nhẹ…”
“Bệnh này cũng không khó chữa, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, bổ sung đủ dương khí là được. Vấn đề vốn không lớn, nhưng ta thấy Ân đại nhân còn có chứng bệnh khác nữa…”
“Ân đại nhân, tinh quan của ngài không cố, về sau chỉ sợ không thể có con được…” Nói xong, đại phu lại kiểm tra kỹ lại, chậc lưỡi: “Không đúng, không đúng...Chỉ sợ đây là bệnh bẩm sinh, chính là yếu sinh lý…Trước kia ngài cũng không biết sao?”
Sau khi phủ y nói xong, Ân Nguyên Phu gần như muốn g.i.ế.c người.
Phủ y nhanh chóng lùi về sau.
Diệp quản gia lúc đầu vẫn không rõ tại sao đại tiểu thư muốn gọi cả đại phu đi, nhưng bây giờ đã hiểu rồi.
Đại tiểu thư cũng rất biết cách tung tin đồn nhảm a.
“Tiêu Vân Chước! Ta chỉ là vô ý phạm sai lầm, ngươi lại gọi người đến hủy danh dự của ta, có phải là quá đáng lắm rồi không…Có điều, ta là nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu. Ngươi muốn nói xấu thế nào là tùy ngươi, chỉ cần ngươi nguôi giận là được, cho nên ta cũng không tính toán với ngươi nữa, vậy đã được chưa?” Ân Nguyên Phu lấy lui làm tiến.
“Có bệnh thì phải trị.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi có tật bẩm sinh, cho nên sinh lòng ác niệm, điều này cũng không khó hiểu cho lắm…Tiêu thị của ta dùng võ truyền gia, không câu nệ tiểu tiết, mấy lời thơ tư kia cũng ngươi cũng chỉ là ảo tưởng của hoạn quan, ta cũng không để ý làm gì, nhưng mà…Ngươi cứ phải suy nghĩ như vậy cũng thật đáng thương, cho nên hôm nay ta muốn xem thử cái bệnh này có thể trị được không?”
Tiêu Vân Chước nói xong, quay người về trên xe ngựa.
Sau khi Diệp quản gia được dặn dò mấy câu, vẻ mặt Diệp quản gia phong phú nói: “Tiểu thư nhà ta mời đại phu đến để đặc biệt chữa bệnh cho Ân đại nhân, bệnh này là bệnh khó nói, bởi vậy xin mời các vị nữ quyến đang vây xem tránh cho.”
Đám người sững sờ.
Chữa bệnh? Chữa bây giờ?
“Cởi áo cho Ân đại nhân!” Diệp quản gia vội vang hô.
“Ngươi dám!” Ân Nguyên Phu trừng to mắt: “Ta chính là Ngự Thư Lang của bệ hạ, các ngươi dám to gan sỉ nhục ta, đó chính là không để bệ hạ vào mắt, không sợ bị tru di cửu tộc sao!”
“Tiêu gia chúng ta trung quân ái quốc, thời thời khắc khắc lo lắng cho an nguy của bệ hạ. Còn ngươi thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ nhưng lại luôn nói mấy lời vô nghĩa. Bệnh này không trị, sau này nếu lỡ như ngươi mạo phạm bệ hạ, há chẳng phải là tội c.h.ế.t sao? Ân công tử, ta là vì tốt cho ngươi, cũng là tận trung với bệ hạ!” Tiêu Vân Chước ngồi trên xe ngựa, nhìn cảnh tượng bên ngoài, ánh mắt không thay đổi: “Chữa đi!”
Cùng với lời này, tấm màn xe cũng hạ xuống.
Nói hươu nói vượn, có ai mà không biết?
Ân Nguyên Phu là hồng nhân bên người bệ hạ, mà Tiêu gia của nàng cũng không phải người có thể mặc người thao túng!