Bất kể nói thế nào thì Tiêu gia cũng là thần tử, Tiêu gia cô nương được hắn chọn trúng cũng là phúc khí, không có tư cách cự tuyệt!
Tề Vương đứng thẳng, hắng giọng một cái: “Tam hoàng đệ, Tiêu cô nương tuổi tác phù hợp, hôm nay lại tới đây chờ được chọn nên bổn vương mới chọn trúng nàng, có vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề! Đương nhiên là có vấn đề lớn!” Tam vương gia cũng cuống lên: “Sao nàng có thể làm trắc phi cho huynh được?”
“Vì sao không thể? Ta là Tề Vương được phụ hoàng thân phong, thân phận bực này cũng không khiến nàng phải chịu ấm ức!” Tề Vương cau mày: “Tam đệ sốt ruột như vậy là có ý gì?”
Tam vương gia vô cùng tức giận.
Hắn coi Tiêu Vân Chước như là tri kỷ để đối đãi. Nhắc tới người này, trong lòng hắn cũng toàn là bội phục. Trong mắt hắn, Tiêu Vân Chước chính là cao nhân thế ngoại, không nên bị người trần tục làm cho ô nhiễm, cho dù là nhị hoàng huynh thì cũng như vậy thôi.
Tam vương gia nổi giận đùng đùng, lập tức quay đầu cầm lấy gậy ngọc Như Ý của mình, bước nhanh tới trước mặt Tiêu Vân Chước: “Nhị ca cho nàng túi gấm, vậy ta tặng nàng Như Ý!”
“Đệ muốn tranh với ta?!” Tề Vương nhìn hắn với vẻ khó tin.
“Tranh thì tranh! Huynh đã có thể để nàng làm trắc phi cho huynh, ta còn không dám tranh giành sao?!” Tam vương gia tức giận hầm hừ: “Bản vương muốn cưới người về, cưới về để cúng bái! Sao hả?!”
“...” Là nhị ca bắt nạt hắn trước!
Ai mà không biết hắn hận không thể bái Tiêu Vân Chước làm sư phụ? Hôm nay gọi Tiêu cô nương đến, rõ ràng cũng không phải để cho nàng đợi chọn mà chỉ là gom đủ nhân số để cho mẫu hậu các nàng nhìn xem thử thôi!
Nhị hoàng huynh vậy mà thật sự dám chọn!
Tiêu Vân Chước một tay cầm túi gấm, một tay cầm như ý, nhìn mấy thứ này thật sự không tệ, cũng đáng giá không ít bạc.
Nhưng mà, đường nhân duyên của nàng đã đứt, cho nên... cứ nhao nhao vậy thôi, dù sao nàng cũng không gả được.
Nàng mặt không đổi sắc đứng ở đó.
Hoa Ỷ Phong nhìn Tiêu cô nương, trong đầu không hiểu sao cảm thấy người này giống như một cái bánh bao mềm, ngơ ngác, ít nói, nhìn qua có vẻ kỳ quái nhưng lại có chút dễ bắt nạt.
Chậc, không được.
“Đủ rồi!” Hoàng hậu cũng nổi giận: “Còn ra thể thống gì nữa!”
Đường đường là Vương gia, thế mà lại cãi nhau giống như mấy hài tử, quả thực mất mặt xấu hổ!
Các phi tử và hoàng tử cũng đều quỳ xuống. Đúng lúc này, Càn Hòa Đế khoan thai đến chậm. Ông ta đã sớm đứng cách đó không xa lắng nghe rồi, chính là muốn nhìn xem bọn họ có thể gây ra chuyện gì. Kết quả này, thật sự khiến ông ta... hận không thể không có hai nhi tử khốn nạn này.
Càn Hòa Đế vừa đến, mọi người hành lễ.
Càn Hòa Đế ngồi xuống, ánh mắt uy nghiêm nhìn đám người.
“Hoàng nhi, trẫm nghe nói ngươi còn muốn nạp trắc phi à?” Càn Hòa Đế không biết vui giận mở miệng.
Quản quý phi ánh mắt ảm đạm, nhưng cũng không mở miệng nói đỡ cho nhi tử mình. Bà ta quá hiểu bệ hạ, nếu lúc này bà ta mở miệng cầu tình, bệ hạ sẽ càng phạt nặng hơn.
“Phụ hoàng, nhi thần thật lòng thích Tiêu cô nương...” Tề Vương vội vàng nói.
“Thích vậy sao? Vậy trẫm sẽ giáng ngươi làm thứ dân, để ngươi đến Tiêu gia làm con rể được không?” Càn Hòa Đế tức giận nói.
“Phụ hoàng, phụ hoàng...” Tề Vương sửng sốt, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Phụ hoàng thứ tội, nhi thần, nhi thần...”
“Cút về vương phủ của ngươi đi!” Càn Hòa Đế chán ghét nói.
Ông ta còn có thể không hiểu nhi tử mình đang nghĩ gì sao? Suy đoán đế tâm, cảm thấy ông ta nhìn trúng Tiêu gia, coi trọng Tiêu Vân Chước, cho nên muốn liều một phen. Đáng tiếc, một nửa cái đầu óc này là do Quản thị cho, cũng giống như những người khác trong Quản gia kia, bình thường còn tạm được, vừa gặp phải chuyện liền biến thành bao cỏ rỗng tuếch, bất luận trù tính gì cũng không nghĩ ra được!