Tiêu Văn Dũ là một người lãnh khốc vô tình, nhìn Khương thị, thái độ chưa bao giờ có kiên định.
Lúc trước Tiêu Văn Dũ giống như phụ thân, nghĩ đến việc giữ nhà, cho nên hắn đọc sách đi thi.
Hắn không tài trí nhanh nhẹn bằng người bên ngoài, cũng chỉ có thể nỗ lực ngàn lần vạn lần, nhưng hắn cũng biết, đời này muốn dựa vào những năng lực kia của hắn, trở thành cận thần của bệ hạ, là không thể nào.
Khi đó, yêu cầu của hắn cũng không cao, kéo hiện trạng của Tiêu gia lên một chút xíu là được.
Nhưng một chuyến đi ra ngoài, suy nghĩ của hắn đã thật sự thay đổi.
Nhất là khi đao trong tay hắn bổ về phía kẻ địch, hắn không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn có một loại sung sướng từ sâu bên trong.
Cũng chính vì nội tâm hắn bắt đầu xuất hiện dã tâm, cho nên trở lại hiện thực, trở lại Tiêu gia, đối mặt với sự yếu đuối và vô lý của mẫu thân, hắn còn lâu mới có suy nghĩ nhẫn nại.
Hướng về mẫu thân? Hắn dĩ nhiên là sẵn lòng hướng tới.
Người trên đời này, người nào không để ý đến huyết mạch, để ý đến mẫu thân của chính mình? Nhưng bảo hắn trung với người và sự việc không có ý nghĩa, vậy thì có nên ở đó do dự bồi hồi hay không, nên vứt bỏ thì sớm nên bỏ!
Khương thị thật sự lui về sau một bước: "Ngươi, ngươi không phải nhi tử của ta, Văn Dũ của ta không phải như thế!"
Lúc này, đến phiên Khương thị hoang mang.
Tiêu Văn Dũ nên là sạch sẽ, quy củ, đối với bà ta cho dù không thân thiết cũng vô cùng tôn kính và khách khí!
Không phải kẻ ngang ngược lạnh lùng trước mắt này!
"Có phải là ngươi hay không! Ngươi giấu đại ca ngươi đi rồi đúng hay không?! Ngươi sợ đại ca ngươi trách ngươi bất hiếu, cho nên ngươi đã hại đại ca ngươi, ngươi nha đầu ác độc chết tiệt kia, ông trời sẽ đánh chết ngươi! Sao ngươi không đi chết đi!" Khương thị đột nhiên lại nổi điên, quay về phía Tiêu Vân Chước nhục mạ.
Tiêu Văn Yến vẫn luôn không nói gì, nhưng vào thời khắc này, nghe thấy giọng mẫu thân, cậu cố gắng nhắm mắt lại, hi vọng lỗ tai cũng có thể cùng nhắm lại!
Tiêu Văn Dũ cũng rất kinh ngạc, hắn biết lời nói của mình có hơi vô tình, nhưng phản ứng của mẫu thân hình như quá mãnh liệt.
Những ngày này đã xảy ra chuyện gì?
Còn có, tam đệ vì sao lại có dáng vẻ đau khổ này...
Cái nhà này hình như không thay đổi, nhưng hình như lại cái gì cũng đã thay đổi.
Lão thái thái gọi người cưỡng ép đưa Khương thị xuống dưới.
"Tiểu muội, lần này ta xuất hành, may mà có muội chỉ điểm trước, khiến vi huynh ở bên ngoài giảm không ít phiền phức! Đợi lát nữa bảo người thiết yến, vi huynh nhất định phải kính muội một chén!" Tiêu Văn Dũ cũng không tiếp tục hỏi thêm về chuyện của Khương thị, mà chỉ nói với Tiêu Vân Chước.
"Được." Tiêu Vân Chước khẽ cười, nhìn qua tuế nguyệt tĩnh tốt, hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của Khương thị.
Ánh mắt nàng nhìn đại ca, cũng phát ra ánh sáng.
Nàng tìm được người thích hợp nhất đi đến núi Vạn Cốt với nàng rồi.
Chuyến này đại ca đi ra ngoài, sau khi trở về, trên người thật sự là thêm không ít sát khí, xem ra, chuyến này ở bên ngoài, đao kiếm trong tay không mọc mắt.
Dương khí thịnh, chính khí đủ, trong lòng không có tà niệm không lo nhiều suy nghĩ nhiều, ăn đủ ngủ ngon, lại thêm khí chất cương nghị của người học võ và sự sát phạt kiếm được khi ra ngoài, dĩ nhiên là yêu tà quỷ mị không dám xâm phạm, hơn nữa mệnh số của đại ca cũng không tệ, những kiếp số trước đó đều đã qua, sau này sẽ rất thuận lợi.