Từ cửa sổ từng đợt gió lạnh thổi vào, khiến cho Tiêu Văn Việt không khỏi rùng mình.
Quay đầu nhìn lại Tiêu Vân Chước, hôm nay nàng mặc rất dày, chiếc áo bông đậm màu thêu hình mẫu đơn làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, chỉ là vẫn lộ ra vẻ yếu đuối như trước.
Tiêu Vân Chước lặng lẽ quỳ gối ở đó, còn lấy tập sách nhỏ của mình ra tiếp tục xem.
Chỉ một lúc sau, Tiêu Văn Yến bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo giở trò lười biếng, toàn thân giống như bị mấy con côn trùng nhỏ chui vào, trên dưới đều ngứa ngáy, khuôn mặt nhỏ núng nính bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó.
Không thể không nói, Khương thị tuy là thân mẫu nhưng đối với hai người này cũng không tính là xứng chức.
Tổ mẫu nuôi đại ca khác hoàn toàn với hai người trước mắt này.
Nhị ca cũng đủ tháng mới sinh ra, thậm chí khi còn bé cũng rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ chỉ hơn da bọc xương một chút. Chỉ quỳ một lúc mà đã ho khụ khụ mấy tiếng rồi, lại căn bản không chịu được gió. Tiêu Văn Yến ở bên cạnh cũng co rúm người lại, một hồi thì xoa tay một hồi thì lắc mông, hắt xì mấy tiếng.
Hai người đã bị đông lạnh đến dạng này mà hạ nhân đứng trông chừng ở bên ngoài vẫn không đóng cửa sổ.
Tiêu Vân Chước suy đoán, hẳn là phụ thân thân sinh kia của nàng ra lệnh.
Sắc trời đã dần khuya, quản gia đi tới, nhìn ba người đang quỳ thành một hàng, cung kính nói: “Nhị thiếu gia, đại tiểu thư, tiểu thiếu gia, lão gia bảo các ngươi đến dùng bữa tối.”
Tiêu Văn Yến nghe vậy liền biến sắc: “Nhất định phải đi sao? Ta…ta có thể tiếp tục quỳ ở đây!”
“Món ăn đã dọn xong hết rồi.” Quản gia cũng bất đắc dĩ nói.
Tiêu Văn Yến nghe xong, toàn thân sụp đổ như thể mất hết sức lực.
Mà sắc mặt Tiêu Văn Việt cũng không khá hơn là bao, quả thực giống như gặp phải đại địch!
Tiêu Vân Chước không hiểu, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại căng thẳng như vậy? Đúng lúc nàng cũng đang đói.
Mặc dù không muốn nhưng cả ba người cũng không lề mề mà nhanh chóng đến gặp phụ thân. Quả nhiên, trên bàn đã bày đầy các loại món ăn, rất phong phú, Tiêu Vân Chước tùy ý ngồi xuống, đợi đến khi Tiêu Trấn Quan mở miệng nói bọn hắn bắt đầu dùng cơm, nàng mới bắt đầu cúi xuống nhâm nhi thưởng thức.
Làm nhất gia chi chủ, cơm nước của phụ thân ngon hơn bên chỗ nàng rất nhiều!
“Ăn cơm xong các con nhớ đem bài tập ta giao lần trước tới đây, ta phải kiểm tra kỹ xem gần đây chữ viết của các con có tiến bộ chút nào không!” Tiêu Trấn Quan lại lập tức nghiêm túc, vừa ăn vừa chậm rãi nói: “Nhị Lang, sách lần trước ta bảo con xem con đã thuộc hết chưa? Ta hỏi con, lục thủ tam bảo là thế nào?”
“…” Tiêu Vân Chước kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Ăn cơm mà còn phải kiểm tra bài vở nữa sao?
Giờ thì nàng đã hiểu tại sao hai huynh đệ này lại trông có vẻ chán nản đến thế.
Vẻ mặt Tiêu Văn Việt phức tạp, nhắm mắt nói: “Nhân, nghĩa, trung, tín, dũng, mưu là lục thủ, mà đại nông, đại công, đại thương gọi là tam bảo.”
“Nói rõ hơn xem” Tiêu Trấn Quan có vẻ hài lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
“…” Tiêu Văn Việt há miệng ngập ngừng nhưng nghẹn họng không nói thêm được gì: “Nhi tử…gần đây bận niệm kinh, chưa đọc kỹ phần này…”
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên âm trầm.
“Chưa đọc kỹ? Đại ca con cả ngày chăm chỉ đọc sách, chưa bao giờ khiến ai phải nhọc lòng, còn con thì sao? Một tháng qua con đến học đường mấy lần, gặp phu tử được mấy lần? Hôm nay ta gọi mấy gã sai vặt bên người đại ca con tới hỏi, nói gần đây con không làm việc gì đàng hoàng hết, chỉ đi theo thứ tử nhà Vĩnh Hoài Hầu chơi đùa, còn lấy từ trong trương mục ra gần một ngàn lượng bạc, có phải thế không?” Tiêu Trấn Quan hung thần ác sát hỏi.
Tiêu Vân Chước thực sự có chút nghi ngờ, có phải phụ thân đang kéo cừu hận về cho đại ca không.
Nàng cũng biết tình huống trong nhà mình, phụ thân không ở nhà, đại ca làm huynh trưởng nên phải quan tâm nhiều hơn đến tình huống của đệ đệ.
Quản sự và gã sai vặt bên cạnh đại ca đều là người mà tổ mẫu và phụ thân sắp xếp, Khương thị không thể uy h.i.ế.p được.
Sắc mặt Tiêu Văn Việt trắng bệch, cúi đầu im lặng.
Cho dù trước mắt có đồ ăn ngon nhiều không đếm xuể thì hắn cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi.