Mà lúc này, trên mặt bàn ngoài sân đã có thêm một cái hộp, mở ra xem, bên trong là mấy cái bút lông mới tinh, Tiêu Văn Việt nhìn vật kia, cũng thoáng có chút sợ run, ánh nắng xuyên qua hàng cây chiếu ra những hình dạng lẫn lộn, chiếu lên trên mặt hắn.
Bánh táo chua năm đó...
Thật sự là hắn thích ăn, chỉ là dù sao đây cũng là đồ mà tổ mẫu và đại ca đưa tới, sau khi mẫu thân nhìn thấy thì thất vọng, tựa như hắn cầm đồ ở bên kia về chính là làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho nên hắn cũng chẳng muốn lại giày vò nữa, trung thực làm con ngoan, cuộc sống sẽ càng bớt lo hơn chút.
Tiêu Văn Việt thở ra một hơi.
Gần đây mẫu thân không ở nhà, ngược lại làm cho hắn nhớ tới rất nhiều chuyện không nên nhớ.
Quấy nhiễu tâm trí con người.
Hắn thản nhiên bỏ lại đồ vào trong hộp, đặt ở góc bàn, không nhìn thêm nữa.
...
Ngày hôm sau Tiêu Văn Dũ đã đi báo danh, không tới mấy ngày nữa, đội ngũ đi sứ cũng đã sớm chờ xuất phát trước lúc hắn được phong quan, cho nên Tiêu Văn Dũ cũng vội vàng tiếp nhận nhiệm vụ, rất nhanh đã phải khởi hành rời đi.
Trước đó Tiêu Văn Dũ vẫn luôn đi học, bây giờ cho dù người đi rồi, trong nhà vẫn giống như trước kia, không khác biệt quá nhiều.
Nhưng sau khi Tiêu Văn Dũ rời đi ba ngày, nữ phu tử trước đó hắn dày công thuê về cũng đã đến rồi.
Lão thái thái mời người đến hàn huyên một phen, cũng gọi Tiêu Vân Chước và Oanh cầm sư lên để nhận biết một phen.
Chỉ là Tiêu Vân Chước nhìn phu tử này, có hơi kinh ngạc.
Tuổi tác của phu tử lớn hơn so với Oanh cầm sư độ mấy tuổi, khoảng chừng 34, 35 tuổi, dung mạo nghiêm túc, nhìn ăn nói có ý tứ. nhìn thì vô cùng quy củ, nàng ta họ Lâm, tên là Tinh Nhược, nhìn rất có khí phách.
Lão thái thái sắp xếp cho người nghỉ ngơi xong xuôi, chờ sau khi nàng ta rời đi, lúc này mới quay về phía Tiêu Vân Chước nói nhiều hơn một chút.
"Trước khi đại ca cháu đi đã đề cập đến vị Lâm phu tử này với ta, người này chính là nữ nhi của bằng hữu của ân sư đại ca cháu, tính tình cực kỳ cương trực, không vì gia tộc dung thân, nhưng sự quả quyết dứt khoát của nàng ta mặc dù không hợp với thế đạo, nhưng cũng có phần khiến cho người ta khâm phục." Lão thái thái cũng hơi ưu sầu.
Cháu gái là người có năng lực như này, lại mời cho nàng một phu tử như thế, vậy thì tâm còn có thể an ổn được không?
Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy rất hứng thú: "Nàng ta đoạn tuyệt với phụ mẫu hả?"
"Chuyện của Lâm phu tử này, ta đã nghe nói đến từ mấy năm trước, phụ thân nàng ta cũng là một phu tử, tàng thư trong nhà khá nhiều, cho nên nàng ta từ thuở nhỏ đã hiếu học, mặc dù là nữ nhi, nhưng đối với thư tịch cảm thấy hứng thú."
"Vào năm mười sáu mười bảy tuổi, phụ thân nàng ta sắp xếp cho một mối hôn sự, nhưng Lâm phu tử không muốn lấy chồng, phụ thân nàng ta không thể lý giải được, nên đã nhốt người ở trong nhà, cho đến hôm xuất giá cưỡng ép nhét vào kiệu hoa, ai mà nghĩ tới tính tình của nàng ta vô cùng mạnh mẽ, lại tự sát ở trong kiệu, nói, nàng ta có tim, có tai, có mắt, chứ không phải cây cỏ hoa lá, không thể để mặc cho gió thổi nàng ta đến đâu thì thổi, thà chết chứ không chịu khuất phục."
Mặc dù Tiêu Vân Chước có thể nhìn ra người này cá tính, nhưng nghe được nội dung tỉ mỉ như vậy, cũng có phần bị chấn động.
"Đại hỉ, máu tươi trên tay nàng ta tuôn ra, nghe nói vô cùng doạ người, còn có vô số người chỉ trích nàng ta bất hiếu, không biết tốt xấu, phụ mẫu cũng bị kinh sợ, gọi đại phu đến cứu người, nhưng sau khi cứu được người rồi, thì lại đoạn tuyệt quan hệ."
"Mấy năm trước, rất nhiều người đều chờ xem dáng vẻ hối hận của Lâm cô nương, nhưng không nghĩ tới người này vẫn kiên định, ở trong sự chối bỏ không đồng tình của thế nhân, rời xa Kinh Thành, qua năm sáu năm, bắt đầu có bài văn ghi chép của nàng ta được truyền ra, lúc này mọi người mới phát hiện, nàng ta còn sống rất tốt..."