Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Trấn Quan nhìn dáng vẻ chết cũng không hối cải của nhi tử, trong lòng kinh hãi.

Cho tới nay, ông ấy cho rằng nhị nhi tử chỉ là tính cách mềm yếu, quần là áo lượt ham chơi không tiến bộ, chứ không nghĩ tới đứa nhỏ này lại có thể hại người mặt không đổi sắc như vậy.

"Mạnh Bình Chương này cho dù không phải người tốt gì, con cũng không nên dùng cách thức ti tiện như thế này để đối phó với người ta. Người người đều biết con với hắn ta từng có mối giao tình, nhưng con vừa quay đầu đã hại người ta đến chỗ không thể trở mình được, từ nay về sau, ai dám thổ lộ tâm tình với con? Có Nam Nguyên Vương tạo áp lực, Mạnh Hầu Gia không thể không bóp mũi nhận hôn sự này, nhưng nếu ông ấy biết là con ở phía sau giở trò, có thể tha cho con dễ dàng hay sao?" Tiêu Trấn Quan tận tình khuyên bảo, vô cùng lo lắng.

Ông ấy sai rồi, sai thật rồi.

Tiền đồ, vinh nhục của gia môn gì gì đó không thể so sánh được với việc giáo dục con cái.

Những năm này ông ấy chỉ bận lo công vụ, mỗi tháng khi về nhà chỉ ép bọn nó đọc sách, nhưng xưa nay chưa từng cẩn thận chú ý đến tính chân thật của bọn nhỏ.

Tiêu Văn Việt lại cảm thấy vô tội.

Phụ thân làm việc quá vướng chân vướng tay, âm mưu dương mưu chẳng qua đều chỉ là để đạt được mục đích mà thôi.

"Mạnh Bình Chương không nhân nghĩa, sao con phải nương tay với hắn ta?" Tiêu Văn Việt vẫn là dáng vẻ đó: "Nhưng phụ thân đã nói con sai, vậy thì là con sai rồi, về sau con không dám như vậy nữa."

"..." Tiêu Trấn Quan hoàn toàn không cảm nhận được thành ý của hắn.

Thậm chí, ông ấy cảm giác nhi tử không hề hiểu ý ông ấy nói.

Không phải ông ấy nói nhi tử không nên đối nghịch với Mạnh Bình Chương mà chính là kinh hãi vì tốc độ trở mặt và độc ác của hắn. Vừa ra tay đã đánh cho Mạnh Bình Chương không còn sức phản kháng.

"Con và Mạnh Bình Chương cũng thân thiết mấy năm, quan hệ này nói là huynh đệ ruột thịt cũng không quá đáng, con làm như thế.... trong lòng không khó chịu chút nào sao?" Tiêu Trấn Quan trầm giọng nói.

"Nhi tử rất đau khổ." Tiêu Trấn Quan vô cùng dứt khoát nói ra đáp án mà phụ thân muốn.

Hắn không ngốc, sẽ không bởi vì Mạnh Bình Chương mà liên luỵ đến tất cả thanh danh của mình.

Cho nên đợi phụ thân phạt hắn xong, tự hắn sẽ đi gặp Mạnh Bình Chương, trong tay hắn cũng không chỉ nắm mỗi nhược điểm là cái yếm, trước đó Mạnh Bình Chương tìm người lừa bán đệ đệ, hắn biết rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, nếu Mạnh Bình Chương không muốn chết, sẽ phải ngoan ngoãn, cung kính với hắn.

Gạt mấy người ngoài không biết rõ tình hình rất đơn giản.

Dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai của Tiêu Văn Việt càng khiến cho Tiêu Trấn Quan giận mà giận không có chỗ phát tiết.

"Con lúc nào thì có thể học được một chút của đại ca. Cha bảo con đọc sách nhiều là để con học được cách làm rõ sai trái, hiểu được đạo quân tử, chứ không phải để con học cách hại người." Tiêu Trấn Quan tức giận cầm gia pháp quật mạnh một cái lên lưng Tiêu Văn Việt.

Tiêu Văn Việt hít vào một hơi, đau đến mức mồ hôi lạnh đã chảy xuống.

"Nếu phụ thân tức giận, vậy thì đánh chết con đi, có phải gần đây con và mẫu thân đều trở ngại con đường của đại ca, cho nên người muốn xử lý toàn bộ chúng ta, để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ gấm vóc của đại ca hay không? Bây giờ còn chưa thi đỗ đã như thế, chờ hắn vào con đường làm quan, chẳng phải là sẽ rải hài cốt của chúng ta để trải đường cho hắn hay không?" Tiêu Văn Việt châm chọc nói.

Tiêu Trấn Quan nghe vậy, nét mặt già nua run lên.

Không thể tin nổi nhìn đứa nhi tử này.

Ông ấy tức giận đến mức muốn ra tay đánh thêm một chút nữa, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên, không để ý gì kia, cứ thế không xuống tay được, trực tiếp vứt gia pháp xuống đất: "Con ngoan ngoãn quỳ ở đó tự kiểm điểm cho cha."

Tiêu Trấn Quan thực sự bất đắc dĩ, ông ấy để ý đến sự sống chết của Mạnh Bình Chương sao? Con người khác, ông ấy không có suy nghĩ quản nhiều như vậy.

Ông ấy lo lắng cho con của mình, tại sao tâm tư lại nặng nề như vậy.

Nét mặt Tiêu Trấn Quan buồn rười rượi, thế mà bên ngoài Từ Đường còn có Tiêu Văn Yến không biết sống chết nghển cổ lên nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK