Cô nương này vừa nhìn đã biết không thiếu tiền, không thể nào là vì lừa ông ấy mà đến.
Hai ngày nay quả thật ông ấy ngủ không ngon, không biết có phải do gần cửa hàng có người chết hay không mà trong lòng không yên tâm, nhận lấy lá bùa này cũng tốt.
Tiêu Vân Chước chỉ lấy hai đồng tiền, sau đó liền từ nơi này bước ra ngoài.
Mà nàng vừa đi, chủ quán rõ ràng cảm thấy bốn phía giống như thoải mái hơn rất nhiều. Cảm giác nặng nề quấn quanh trong lòng ông ấy hai ngày này thế mà cũng biến mất không thấy, giống như là sau một cơn mưa kéo dài rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Lúc này Khương Nguyên cũng đi theo phía sau Tiêu Vân Chước, bước đến trên đường.
Bản lĩnh của nàng ta không lớn, nhưng ngày ngày quấn lấy chủ quán, mỗi ngày nhục mạ nguyền rủa, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Thời gian dài, việc buôn bán nơi này nhất định sẽ càng ngày càng kém, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe chủ quán nữa.
Lúc Khương Nguyên đang nghiến răng nghiến lợi, Tiêu Vân Chước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng ta.
Ánh mắt rõ ràng này khiến Khương Nguyên sửng sốt một chút, sau đó có chút không tin tưởng nói: “Tiêu Vân Chước? Ngươi đang nhìn... ta sao?”
“Đúng vậy.” Giọng Tiêu Vân Chước đầy ẩn ý.
Trong nháy mắt khi nàng đáp lại, Khương Nguyên chỉ cảm thấy linh hồn mình đều bốc lên khí lạnh, sợ tới mức run rẩy một lúc. Toàn bộ hồn phách nàng ta đều hoảng loạn, vội vàng lắc đầu: “Không thể nào! Ta đã chết, ta chết rồi, vì sao ngươi còn có thể thấy được ta?!”
Nhưng rất nhanh, Khương Nguyên lại trở nên dữ tợn: “Ngươi thế mà lại thấy được ta! Vậy ta cũng nói rõ ràng cho ngươi biết, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta không biết trên người ngươi có thứ gì che chở cho ngươi, nhưng ngươi chờ đi, nhất định ta sẽ ngày ngày đi theo ở bên cạnh ngươi, ta muốn khiến ngươi ngày đêm không được an bình!”
Tiêu Vân Chước bỗng cười một tiếng: “Ngươi thật là ngây thơ.”
“Ngươi có ý gì?” Khương Nguyên có một loại dự cảm không tốt lắm.
Đúng lúc này, bốn phía bay tới rất nhiều quỷ hồn, từng con dữ tợn mà đáng sợ, lại vây nàng ta vào giữa.
“Đừng tới đây! Các ngươi là ai, ta không trêu chọc các ngươi, các ngươi đi ra đi!” Khương Nguyên vội vàng hét lên.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta cố ý tới tìm ngươi là để nghe ngươi kêu gào đấy chứ?” Tiêu Vân Chước bất đắc dĩ nhìn nàng ta: “Ta đã nhìn thấy rất nhiều oán quỷ, tốt có xấu có. Nếu là tốt, ta sẽ giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng, đưa bọn họ rời đi, nếu là xấu…ví dụ như ngươi, nếu không đến trêu chọc ta thì thôi, nhưng nếu không biết sống chết lại muốn trêu chọc ta... Ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua cho bọn họ sao?”
Khương Nguyên nghe giọng nói không lớn của Tiêu Vân Chước, trong lòng chấn động không thôi!
Sao lại như vậy?
“Các ngươi đừng tới đây, đừng động vào ta! Tại sao, tại sao các ngươi lại giúp nàng? Các ngươi không phải là quỷ sao? Các ngươi nhìn nàng đi, mùi trên người nàng rất kỳ quái, không giống với người khác, tại sao các ngươi không ăn nàng luôn đi, lại còn muốn nghe lời nàng??” Giờ phút này, Khương Nguyên cũng phát hiện Tiêu Vân Chước khác với người bình thường.
So với những người sống khác, Tiêu Vân Chước... rất thơm.
Dưới ánh mặt trời thì mùi này không quá rõ ràng, nhưng khi xung quanh có nhiều quỷ hồn, âm khí nặng nề, mùi vị này còn khiến người ta thèm nhỏ dãi hơn cả tế phẩm của quỷ hồn!
Những quỷ hồn này đều bị lời nói của Khương Nguyên làm cho cạn lời.
Đại sư thơm, ai mà không biết?
Nàng không chỉ thơm mà âm khí còn nặng, ở bên cạnh nàng lâu, quỷ hồn cũng có thể cường đại thêm mấy phần, nhưng có quỷ hồn nào dám tới gần nàng?
Mấy quỷ hồn bọn họ không dám làm tổn thương người sống, nhưng nếu như ăn một tiểu quỷ thì... Thật ra cũng không phải không được...
Nhưng rất hiển nhiên, Tiêu đại sư để bọn họ đến đây không phải để bọn họ nuốt quỷ mà chỉ là hù dọa quỷ mới này một chút.
Mà con quỷ này vừa điên cuồng vừa vô dụng, hù dọa quả thật rất thú vị, sau khi bọn họ nhe răng trợn mắt biểu diễn một phen, con quỷ mới này liền lung lay sắp đổ, một bộ vùng vẫy giãy chết.