Trước đó quan hệ của các nàng không tồi, còn thường xuyên ra ngoài tụ tập cùng nhau, lần trước đệ đệ của Mạnh Vịnh Tư bị bệnh, nàng còn thường xuyên viết thư an ủi!
Nhưng không nghĩ tới, nàng thế mà lại hướng về người ngoài!
Tề Ngọc Nhi cảm giác như thể mình bị bạn tốt phản bội, hốc mắt đỏ lên: “Ta thật không ngờ ngươi thế mà lại là người như vậy, vì nữ nhân xấu xa này mà lại muốn tuyệt giao với ta! Hừ!”
“Tề Ngọc Nhi, ngươi không được nói Tiêu cô nương là nữ nhân xấu xa!” Mạnh Vịnh Tư cũng tức giận ngăn cản.
“Còn không phải sao? Nàng vừa mở miệng đã muốn phá hủy thanh danh và hôn sự của ta, đó không phải là ác độc à? Còn có Khương Nguyên nữa…được rồi! Ngươi chờ đó mà xem!” Tề Ngọc Nhi đột nhiên đứng dậy, lao thẳng về phía Khương Nguyên.
Khương Nguyên bị nàng ta kéo lại đây, nhu nhược yếu đuối như lá rụng bay bay trong gió.
“Ngươi nhìn Khương Nguyên xem, có phải bị Tiêu phán quan này ức hiếp rồi không?” Tề Ngọc Nhi cũng tức giận đến mức quên mất xung quanh mình còn có rất nhiều người.
“Tề cô nương…… Cảm ơn ngươi, nhưng mà…… biểu tỷ thật sự không hề ức hiếp ta……” Vẻ mặt Khương Nguyên sợ hãi, vội vàng cẩn thận trả lời.
“Ta biết ngươi bị nàng làm cho sợ hãi! Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, thấy ngươi cũng khóc sưng đỏ cả mắt. Nha hoàn của ngươi nói chuyện với nha hoàn của ta, chính miệng nàng ta nói rằng Tiêu Vân Chước không cho phép ngươi mặc xiêm y đẹp, sợ ngươi vượt mặt nàng ấy! Nha hoàn ngươi còn nói, sở dĩ ngươi vội vàng như vậy là vì nàng không muốn ngươi bỏ tiền ra cho ngươi mua đàn, còn lấy lại hết tiền bạc mà cô mẫu cho ngươi nữa!” Tề Ngọc Nhi vô cùng tức giận nói.
Khương Nguyên cắn môi: “Không…biểu tỷ không hề liên quan đến chuyện này. Đều là lỗi của ta cả, quả thật ta không nên tiêu xài số tiền đó, rốt cuộc thì cây đàn kia…cũng rất đắt.”
“Chỉ một ngàn lượng thôi! Nếu có thể mua được Cửu Tiêu thì dù đắt mấy cũng đáng giá! Trước đó ngươi được Tiêu phu nhân sủng ái biết bao nhiêu, bây giờ Tiêu Vân Chước trở về lại chèn ép ngươi thành như vậy, dù sao ta cũng không nhìn nổi! Mạnh Vịnh Tư, ngươi nhìn cho kỹ đi, người mà ngươi che chở lại không coi ai ra gì đến cỡ này đấy!”
Tiêu Vân Chước mím môi.
Nàng đến đây là để nghe đàn, không phải tới nghe chuyện thị phi.
Chỉ là câu chuyện đều xoay quanh nàng nên nàng không thể cứ giữ im lặng được.
Tiêu Vân Chước quay lại nhìn Tề Ngọc Nhi và Khương Nguyên: “Các ngươi cho rằng nàng ta bị ta ức hiếp, rất đáng thương sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tề Ngọc Nhi hơi ngẩng đầu lên.
“Ngươi nói rất đúng.” Tiêu Vân Chước nhìn Khương Nguyên, đột nhiên mỉm cười: “Ta không dung được người nên hôm nay Khương Nguyên không cần phải quay lại Tiêu gia nữa. Tề cô nương, ngươi có lòng bao dung với mọi người, ngươi mang nàng ta về được không?”
“Ngươi…” Tề Ngọc Nhi sửng sốt, có người cãi nhau như vậy sao?
Chẳng phải nên lập tức chứng minh mình không hề khắt khe Khương Nguyên à? Sao lại đuổi người ra khỏi nhà rồi?
“Khương Nguyên lại không phải là con chó con mèo… Nàng là biểu muội của ngươi, ngươi nên đối xử khách khí với nàng mới phải!” Tề Ngọc Nhi vội vàng nói.
Lại không chú ý tới sắc mặt kém đến cực điểm của Khương Nguyên.
Bị người lôi ra trước mặt công chúng đã đủ lắm rồi, hiện giờ Tiêu Vân Chước lại còn miệt thị nàng ta như vậy nữa!
Tề Ngọc Nhi nhìn như giúp đỡ nàng ta, nhưng cách giúp đỡ lại thực sự quá ngu xuẩn, làm cho nàng ta trong nháy mắt này mất hết tôn nghiêm, giống như một kẻ đáng thương không nhà để về, chịu người trêu chọc!
“Nàng chỉ là biểu muội của ta mà thôi, cũng không phải là tổ tông nhà ta, vì sao ta phải tôn kính khách khí với nàng cơ chứ?” Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh, nói đến hợp lý hợp tình: “Không phải ngươi gọi ta là Tiêu phán quan sao? Nói vậy những người khác cũng nhìn ta như vậy, nếu như thế, ta dường như cũng không cần thiết phải vì một thanh danh hiền từ mà nhẫn nại với một người ngoài nhỉ?”
Ngay tại giờ phút này, Tiêu Vân Chước đột nhiên hiểu ra cái gì là không cần sợ hãi.
Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lão thái thái và phụ thân vì chuyện xưa của nàng mà trở mặt với mẫu thân.
Nàng không tin và cũng hoàn toàn không có chút chờ mong nào cả.
Nhưng sự thật là Khương thị đã bị đuổi ra ngoài, cho dù bọn họ không báo thù cho nàng, không để cho Khương thị cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng cùng thống khổ của nàng năm đó nhưng bọn họ vẫn tiến thêm một bước về phía nàng.
Đủ để cho nàng cảm thấy, mình vẫn còn quan trọng.
Cho nên giờ khắc này, nàng cũng vô thức cảm thấy đó chính là nhà của mình.