Nhi tử trước mắt mặc dù không phải thân sinh, nhưng nuôi dưỡng hai mươi năm, tình cảm dĩ nhiên cũng không phải giả, chỉ là bọn họ cũng không nghĩ tới đứa nhỏ này cư nhiên cứ lừa gạt bọn họ!
Hắn ta ở lại Biện gia không phải là bởi vì hiếu thuận, mà chính là vì có cuộc sống tốt, vì mưu đồ gia sản nhà bọn họ!
Càng làm cho bọn họ cảm thấy đáng sợ là, con nuôi vậy mà có thể làm ra chuyện mưu sát người thân!
Bọn họ cũng có chút không rét mà run, đối với cha mẹ ruột còn nhẫn tâm như vậy, vậy đối với bọn họ thì sao? Nếu như có một ngày, bọn họ ngăn cản con đường phú quý của con nuôi, vậy kết cục có phải cũng giống như Chu gia hay không?
Biện gia phụ mẫu càng nghĩ đến chỗ này, ánh mắt nhìn con nuôi lại càng trở nên sợ hãi.
Biện Ngạn Tài nhìn bọn họ, trong lòng cũng hiểu rồi.
Rất nhanh, thư lại đã trình lên bản lời khai đã ghi chép, sau khi đại nhân đọc không sai, cầm tới gọi Biện Ngạn Tài ký tên đồng ý, Biện Ngạn Tài nhìn cũng không thèm nhìn, lúc này cũng dứt khoát, trực tiếp nhận tội.
Giết cha g.i.ế.c người thân, chính là đại tội không thể dung tha, huống hồ Biện Ngạn Tài còn là vì ích lợi tiền đồ của mình làm ra chuyện đáng sợ cỡ này, tất nhiên là không thể tha thứ, lúc này phán hắn ta bị xử trảm.
Biện Ngạn Tài cũng không kêu oan, rất nhanh, đã được áp giải xuống dưới.
Chu phụ nghe con ruột nói nhiều lời chán ghét như vậy, lại tận mắt nhìn con ruột bị dẫn đi, tinh thần trực tiếp uể oải suy sụp, Tiêu Vân Chước nhìn sắc mặt của ông ấy, mơ hồ có thể thấy được tử khí.
Cô nương Yên Chi đỡ lấy cha đi ra ngoài, bóng lưng vô cùng thê lương.
"Thực sự là... Đáng thương." Hoắc Kiệt nhịn không được thổn thức một tiếng.
Nếu như người nhà này không đi tìm nhi tử thì tốt...
Nhưng Hoắc Kiệt nghĩ như vậy, lại cảm thấy không đúng, phụ mẫu thương con chính là thiên tính, nếu như lạc mất con lại không sốt ruột tìm kiếm à, ngược lại nguội lạnh mới đáng sợ?
Biện Ngạn Tài biết rõ thân phận lại không trở về nhà, là bởi vì ghét bỏ nhà nghèo, tham luyến phú quý, vậy biểu muội Tiêu gia thì sao?
Trước đó nhiều năm hình như nàng đã chịu không ít khổ, cuộc sống ở Tiêu gia đối với nàng mà nói nên là thoải mái dễ chịu bình yên, vì sao nàng lại tình nguyện ở bên ngoài lang bạt kỳ hồ, cũng không muốn trở về nhà?
Nếu như Tiêu Văn Dũ không tìm được nàng, có phải biểu muội Tiêu gia này sẽ hoàn toàn ở lại bên ngoài không trở về hay không?
"Tiêu biểu muội, muội sống ở Tiêu gia có hài lòng không?" Rời khỏi nha môn Hình bộ, Hoắc Kiệt nhịn không được hỏi một tiếng.
Tiêu Vân Chước hơi kinh ngạc nhìn hắn: "Hài lòng, biểu huynh có ý gì?"
"..." Hoắc Kiệt rất xoắn xuýt.
Hắn thật sự quá tò mò, chuyện này khiến hắn không hiểu nguyên do, khiến hắn khó chịu, nhưng lại không dễ trực tiếp hỏi nàng việc riêng tư cỡ này...
"Biểu huynh mới từ bên ngoài trở về, chắc hẳn cũng chưa quen thuộc với người trong kinh này? Nếu huynh nhàm chán, có muốn cân nhắc kết giao với Nhị huynh nhà ta không?" Tiêu Vân Chước đột nhiên mở miệng hỏi: "Bên cạnh nhị ca ta không có mấy người đứng đắn, ta thấy tuổi tác giữa hai ngươi tương đương nhau, nếu như sẵn lòng cùng hắn lui tới, vậy không còn gì tốt hơn."
Cái gọi là gần son thì đỏ, biểu huynh Hoắc Kiệt mặc dù không có năng lực gì, nhưng khí khái vẫn có, người cũng đứng đắn, nhị ca ở chung nhiều với hắn, có lẽ có thể học được một chút?
Hoắc Kiệt nghe xong lời này, khóe miệng lại nhịn không được khẽ giật một cái.
"Không cần, ta và hắn... Không hợp." Hoắc Kiệt lập tức từ chối.
Nhớ năm đó, hắn cũng là một trong số những đứa trẻ không may bị Tiêu Văn Việt tính toán.
Bởi vì mấy câu của Tiêu Văn Việt, hắn cũng tham dự vào nội chiến giữa các huynh đệ trong nhà, sau đó mới bất ngờ phát hiện bị lừa, khi đó hắn bị phạt quỳ ở Từ Đường, còn bị đánh gia pháp, đau đến muốn chết, đến nay cũng khó quên.
Hơn nữa, hắn còn lớn hơn so với Tiêu đồng vài tháng!
Bị biểu đệ lừa cho xoay vòng, việc này khiến cha hắn nghi ngờ sâu sắc rằng đầu óc của hắn có phải có vấn đề hay không.
Tiêu Văn Việt là người âm hiểm, hắn tuyệt đối không muốn dây dưa!