Có điều thần côn kỳ lạ quái gở này làm sao lại biết những chuyện này?
Trong chiếc nhẫn này có khắc chân ngôn rất nhỏ, người ngoài căn bản không nhìn thấy được.
"Tiểu thần côn như ngươi thật sự là có bản lĩnh mê hoặc lòng người, ta biết rồi, ngươi đã tìm hiểu xong từ trước, muốn lừa tiền bạc trong tay ta đúng không? Ta nhổ vào! Lão tử làm việc chính trực! Cho dù có nhân quả báo ứng cũng không tới lượt lão tử!" Ngô Tam cất cao giọng, thấy bên cạnh có mấy người đánh giá gã ta, lại càng phẫn nộ nói: "Ai mà không biết Ngô Tam ta trượng nghĩa chứ? Đại ca ta c.h.ế.t thảm, là ta nuôi nhi tử của hắn hai năm nay, dạy cho bọn nó bản lĩnh, tẩu tử ta khi còn sống, càng chưa từng nói với ta một câu không phải."
Nói xong, Ngô Tam tức giận nhổ nước miếng xuống mặt đất, phất tay áo rời đi.
Tiêu Vân Chước nhìn bóng lưng của gã ta, không ngăn cản.
Ngược lại còn thả nữ quỷ đang bị trói ra.
Nữ quỷ mang về từ Mạnh gia này, chính là tẩu tử của Ngô Tam - Cần Nương.
Mấy ngày nay nàng ở nhà ngày ngày niệm kinh hoá giải oán niệm cho Cần Nương, để nó khôi phục chút thần trí, cũng biết những gì mà Cần Nương đã trải qua.
Cần Nương, lúc mười hai mười ba tuổi, quê nhà gặp nạn, cả nhà chạy nạn vào kinh thành, bởi vì đệ đệ bị bệnh, người nhà cưỡng ép tặng nàng ta cho tiệm thuốc, chỉ yêu cầu đổi lấy mấy bài thuốc có thể cứu người.
Ngô Đại đến tiệm thuốc bán dược liệu, vừa vặn gặp phải, thấy nàng ta đáng thương, đã nhận người về.
Mấy năm sau, thuận lợi thành thân với Ngô Đại, sinh được hai đứa con trai.
Tình cảm của hai vợ chồng vô cùng tốt, lại không nghĩ rằng Ngô Đại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất mạng.
Bởi vì trước khi c.h.ế.t trượng phu đã giao cả nhà cho Ngô Tam chăm sóc, cho nên nàng ta đối với tiểu thúc Ngô Tam này cũng mười phần tín nhiệm, ngày thường để gã ta dạy bảo nhi tử, thật không nghĩ đến, hai năm qua, hai đứa nhi tử, liên tiếp xảy ra chuyện.
Con trai trưởng đi theo Ngô Tam ra ngoài hái thuốc, lại bị rắn độc cắn chết.
Ngô gia làm nghề này sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên luôn có thuốc phòng thân, nhưng lần đó thuốc của nhi tử của nàng ta để quên ở nhà, thế mà lại xảy ra chuyện.
Mặc dù Cần Nương đau khổ, nhưng không trách tiểu thúc tử, bởi vì Ngô Tam vì cõng nhi tử của nàng ta về mà cũng bị thương.
Sau khi con trai trưởng mất, Cần Nương không muốn con trai út lại theo nghề này nữa, muốn để thằng bé đi học, tiền bạc mà trượng phu để lại, có thể cung cấp cho đứa nhỏ học mấy năm không thành vấn đề, nhận biết thêm được mấy chữ, tương lai làm ở phòng thu chi cũng không tệ.
Nhưng vừa ra quyết định chỉ một tháng, con trai út cũng mất tích.
Quan phủ điều tra khắp nơi, cũng không tìm thấy tung tích đứa nhỏ.
Nàng ta vô cùng đau khổ, lúc này Ngô Tam lại nhân lúc đêm tối tới phòng nàng ta, cưỡng bức nàng ta, Cần Nương đã vô cùng phẫn hận, vốn dĩ định báo quan, nhưng Ngô Tam lại lấy tung tích con trai của nàng ta ra để uy hiếp.
Ngô Tam giày vò nàng ta mấy ngày.
Có một ngày, nàng ta đột nhiên nằm mơ, mơ thấy con trai út như cái xác không hồn tới tìm nàng ta, nàng ta ngẩn ngơ giống như có người chỉ đường, tìm được hài cốt của con trai trong cái giếng cạn gần nhà.
Nhưng người đầu tiên tìm thấy là Ngô Tam, người này lời lẽ hùng hồn, lừa gạt tất cả mọi người, còn nhốt nàng ta ở trong nhà không cho phép ra ngoài.
Liên tiếp mất đi hai đứa con không rõ ràng, Cần Nương muốn báo quan, nhưng Ngô Tam làm việc kín đáo, nàng ta căn bản không tìm thấy chứng cứ.
Sự đau thương cực đại, cũng khiến cho thân thể nàng ta cũng kém xa so với trước đây, còn liên tục thổ huyết.
Nàng ta biết báo thù vô vọng, nên đã thay áo cưới lúc thành hôn, treo cổ tự vẫn ở trong nhà.