Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Vân Chước từ trong lao ngục đi ra, chỉ đợi một lúc là đã trực tiếp thu hồn phách này lại, cũng không nói nhảm với quỷ hồn của ông ta nữa.

Đều rơi vào trong tay nàng rồi, còn có gì để nói nữa đâu. Sau khi quay về lấy bùa thiêu đốt, xả giận cho đại phu trong môn bị chết oan ức trong tay ông ta, báo mối huyết thù này.

Cổ thần y chết rồi, bên Hình bộ cũng cảm thấy rất đáng tiếc.

Còn tưởng rằng có thể đào ra chút tin tức hữu dụng, không nghĩ tới người mà Lăng Tây Vương phái tới, người này còn kín miệng hơn cả người kia.

Chỉ là không tới hai ngày, tâm tư của các đại thần trong triều đều không đặt trên những việc vặt này nữa, bởi vì thời tiết đã ấm lên một chút, mà đại chiến biên quan đã không thể chờ nữa. Hiện giờ lương thảo đều đã chuẩn bị xong, bệ hạ sắp sửa điều binh xuất phát, ứng chiến Bắc Đình.

Thủ hạ của Lục lão tướng quân được điểm làm Binh mã đại nguyên soái, người này có nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến. Mặt khác Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Dũ cũng đều nằm trong danh sách chinh chiến, bắt đầu chuẩn bị khởi hành xuất phát.

Trước khi đại quân xuất phát, Tiêu Vân Chước còn gặp được vị Nhan quân sư kia.

Cũng biết người này là sư phụ của nhị ca.

“Tiêu Văn Việt tuổi còn quá trẻ, tuy là hạt giống tốt nhưng còn cần dạy bảo, cho nên ta làm lão sư của hắn. Lần này ta muốn dẫn hắn đi cùng, ta vốn tưởng mình còn có thể sống lâu thêm vài năm, hiện tại nhìn thấy, lần đi này chỉ sợ lại khó trở về...” Nhan Vô Giác thở dài: “Nếu tương lai lão phu chết, chắc chắn bệ hạ sẽ hậu táng cho lão phu, chỉ mong sau này môn chủ lập bài vị cho lão phu và tiên sư, đưa về sư môn cung phụng...”

Từ khi tin tức Tiêu Vân Chước có thể phân biệt âm dương truyền ra, ông ấy đã đoán được, người này hơn phân nửa chính là môn chủ mới trong truyền thuyết.

Nhưng bối phận và tuổi tác quá chênh lệch với ông ấy, khiến ông ấy cũng ngại ngùng không thể mặt dày mà tới đây bái kiến được.

Nhưng cũng không thể trốn tránh mãi, ví dụ như hiện tại, nếu ông ấy không thành thật xuất hiện, sau khi chết cũng không còn mặt mũi gặp tiên sư.

“Đây là đương nhiên.” Tiêu Vân Chước cũng gật đầu đồng ý, kết quả Nhan Vô Giác đưa qua một tờ giấy mỏng.

Trên đó viết rõ họ tên, bát tự cùng với cuộc đời của ông ấy cùng với sư phụ đã qua đời của ông ấy, tương lai cũng có thể ghi lại trong danh sách môn đồ của Thần Ẩn Môn bọn họ.

“Lúc đầu lão phu định dẫn theo tiểu tử kia cùng tới, dập đầu với môn chủ, cũng coi như chính thức nhập môn. Nhưng tiểu tử kia nghe xong, tức giận lên còn bướng hơn cả trâu, nhìn chằm chằm lão phu, khiến lão phu sợ tới mức không dám cưỡng cầu. Cho nên... một quỳ kia của đồ đệ, lão phu làm thay cũng được.” Nhan Vô Giác cũng rất bất đắc dĩ.

“...” Tiêu Vân Chước cũng có thể nghĩ ra được, chắc chắn hiện giờ nhị ca đã tức chết rồi.

Người nọ vốn quật cường, cũng kiêu ngạo, bảo hắn quỳ xuống trước mặt muội muội mình, chỉ sợ hắn tình nguyện chém đứt một đôi chân.

“Được.” Tiêu Vân Chước cũng dứt khoát đáp lại.

Quy củ nhập môn vẫn phải có, chẳng qua Nhan Vô Giác... nhìn dáng vẻ tiên phong đạo cốt, để cho ông ấy quỳ... người bình thường thật sự không dám nhận, cho nên Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút, trực tiếp đưa người đến trước mộ phần của sư phụ.

Sư phụ cũng là môn chủ, quỳ ai cũng giống nhau.

Nhan Vô Giác cũng kinh ngạc, nhưng rất rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Vân Chước còn quá nhỏ, ông ấy tôn trọng thì cũng có tôn trọng, nhưng gương mặt già nua thật sự nóng đến hoảng...

...

Rất nhanh, đại quân xuất chinh.

Một nhà Tiêu gia, bốn phụ tử, đi hết ba người, Tiêu Văn Dũ xuất chiến là chuyện đương nhiên, chỉ là khiến người ta không thể ngờ được, Tiêu Văn Việt luôn không có danh tiếng gì lại là truyền nhân của Nhan Vô Giác. Nhất thời, mọi gười trong kinh cũng không biết nên hình dung Tiêu gia như thế nào.

Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, chuyến đi này, là sinh tử khó phân.

Các triều thần cũng đều ôn hòa hơn rất nhiều với thiếu giám đại nhân Ti Thiên Đài Tiêu Vân Chước này.

Đột nhiên phát hiện, chỉ để Tiêu Vân Chước làm quan mà thôi, có gì ghê gớm lắm đâu? Cả nhà người ta hầu như đều ra chiến trường, ngoại trừ tiểu oa nhi mới mười mấy tuổi không đi, ngay cả con dâu trưởng Tiêu gia vừa mới đính hôn cũng đi theo đại quân tới biên thành, hy sinh như vậy, ai có thể so sánh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK