“Tiểu thư nhà ngươi nói chỉ bảo ngươi dạy cho Phương Nhi một bài học, tại sao ngươi lại hạ độc thủ như thế?” Tiêu Vân Chước thuận miệng nói.
Nói như vậy, trong lòng ma ma kia càng hoảng sợ hơn.
Tại sao vị đại sư này lại biết rõ ràng như vậy? Tiểu thư chỉ nói riêng với bà ta, căn bản lúc đó không còn ai khác nữa!
Ma ma lo lắng hãi hùng cả một đêm, đã biết mình không còn tương lai gì nữa, mà cái mạng già này cũng không chắc có thể giữ được, lúc này lại bị Tiêu Vân Chước cho một kích như vậy, toàn thân liền mềm nhũn.
“Lão nô… thật sự nghe chủ tử nói để làm việc. Chủ tử nhà ta trong mắt không chứa nổi một hạt cát, trước đó có nha hoàn không cẩn thận làm vỡ đồ của chủ tử, suýt nữa bị đánh gãy tay, huống chi nha đầu Phương Nhi kia phạm sai lầm lớn hơn nữa. La gia cô nương đã chết bao nhiêu năm rồi mà Sầm gia công tử vẫn nhớ mãi không quên, chủ tử đã nhiều lần muốn đến gần mà không được như nguyện. Thế mà Phương Nhi lại cố tình ra vẻ giống như La gia đại tiểu thư, luôn là dáng vẻ ngây thơ vô tội như vậy…Chủ tử nhà ta sao có thể buông tha cho nàng ta được!”
“Chủ tử nói là bảo lão nô dạy cho một bài học, nhưng lão nô không thể chỉ trừng phạt nhẹ nhàng được…Đương nhiên, phải làm sao để Phương Nhi sửa đổi tính tình là tốt nhất! Vậy nên có tra tấn một chút, chỉ là không ngờ thân thể Phương Nhi lại yếu đuối như vậy, chỉ mới quỳ trong mưa hai đêm thôi mà đã sinh bệnh chết đi…”
Đã là tra tấn thì đương nhiên phải đánh phải mắng.
“Sau khi Phương Nhi chết, lão nô báo tin cho đại tiểu thư, rõ ràng đại tiểu thư rất hài lòng! Lão nô… lão nô cũng chỉ là nhìn sắc mặt nàng để làm việc!” Ma ma đau khổ nói.
Tiêu Vân Chước nghe bà ta nói, lại không cảm thấy bà ta thật sự vô tội.
Quản Trân Nhi không tốt là thật, nhưng người có thể đi theo bên cạnh Quản Trân Nhi, trở thành tâm phúc như vậy thì sao có thể là người tốt được?
Mà lúc này, Quản Trân Nhi nghe mấy lời này cũng tức giận bay tới đá lão ma ma kia, chỉ tiếc hồn phách hư vô, không thể làm tổn thương đến lão ma ma dù chỉ một chút.
“Tạm thời không nói đến chuyện nha hoàn kia nữa, ngươi lại nói cho ta nghe chuyện của tiểu thư nhà ngươi đi.” Tiêu Vân Chước chậm rãi bình tĩnh nói: “Lần này tiểu thư nhà ngươi bị sát hại, nhất định là có quan hệ với người mà nàng ta đắc tội trước đó. Ngươi nghĩ lại thật kỹ xem mấy năm gần đây nàng ta đã gây ra chuyện xấu gì?”
Quỷ hồn Quản Trân Nhi căm giận nhìn chằm chằm ma ma.
Giống như thể chỉ cần ma ma này mở miệng thì nàng ta sẽ lao đến xé xác vậy.
Ma ma kinh hoảng quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng suy nghĩ cẩn thận.
Nha hoàn ở bên cạnh lại càng bối rối hơn, trong đầu cũng hỗn loạn.
“Việc này…Tiểu thư…Tiểu thư đắc tội với La Phi Nguyệt…Ngoại trừ La Phi Nguyệt ra thì cũng không có nhiều người…Tuy rằng tiểu thư đối xử khắc nghiệt với hạ nhân nhưng khi đi ra ngoài tiếp xúc với người khác cũng coi như lịch sự, chỉ là không ngờ nói xấu sau lưng La gia cô nương lại bị nghe thấy, khiến cho nảy sinh mâu thuẫn. Thậm chí trước đó La gia cô nương vẫn còn là bằng hữu của tiểu thư nhà ta…” Ma ma lại nói.
Dáng vẻ Quản Trân Nhi cũng rất chột dạ.
Mấy bữa nay nàng ta rất buồn bực nên không nhịn được nói những lời không hay, mà trước đó, những suy nghĩ này của nàng ta chỉ giấu trong lòng.
Nhưng không ngờ rằng chỉ mới nói có một lần mà đã bị La Phi Nguyệt tình cờ nghe thấy, còn bị đánh nữa!
“Cho dù có mâu thuẫn với mấy tiểu thư kia cũng chỉ là cãi nhau thôi, sao có thể nghiêm trọng đến mức g.i.ế.t. người được?” Ma ma lại lẩm bẩm.
Tiêu Vân Chước hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Ý của ta là muốn ngươi nói rõ những việc ác mà tiểu thư nhà ngươi đã làm chứ không phải phân tích xem ai là người g.i.ế.t. tiểu thư nhà ngươi, ngươi hiểu không?”