Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoa cô nương...” Lương chưởng quỹ vội vàng lấy ra sổ quyên ra: “Ngài nhìn một chút xem, cứ quyên theo số lượng trong này là được rồi…”

Hoa Ỷ Phong mở ra xem.

Ít, thật ít.

Hoắc Kiệt này thế mà lại mỗi tháng mới quyên mười lượng bạc... Chút tiền này, có đủ sống không?

Còn có mấy nhà giàu, mấy chục lượng, mấy trăm lượng, nhiều nhất là... Tam vương gia? Ba ngàn lượng...

“Người của thiện đường chúng ta không nhiều lắm, không tốn bao nhiêu bạc. Vậy nên tiền bạc dư thừa sẽ được sắp xếp lại đưa đến nha môn, nha môn lại phát xuống cho các thiện đường khác. Từ sau khi bà chủ chúng ta kinh doanh thiện đường này, người đến đây quyên bạc càng ngày càng nhiều, đều là hướng về phía bà chủ mà tới...” Lương chưởng quỹ vội vàng giải thích.

“Ta đã nói hai vạn lượng thì không có đạo lý thu hồi. Bọn họ quyên ít là tâm ý, mà ta quyên nhiều cũng là tâm ý, ngươi cứ tự nhiên thu là được.” Hoa Ỷ Phong sau khi xem xong vẫn không thay đổi.

“Ai... Ai! Đa, đa tạ quý nhân...” Khóe miệng Lương chưởng quỹ có chút run rẩy.

Cũng không biết là nữ nhân phá gia này từ đâu tới!

“Ngài có muốn tới thiện đường xem thử không? Thiện đường chúng ta đối xử rất tốt với mấy hài tử! Cũng không phải chỉ cho ăn uống thôi đâu mà còn dạy bọn chúng bản lĩnh, còn đặc biệt mời chức nương, tú nương, sư phụ dạy võ, thậm chí còn có Lâm phu tử dạy đọc sách. Cho dù là hài tử gia đình bình thường cũng tình nguyện trả tiền cũng muốn vào nghe một chút...” Lương chưởng quỹ vội vàng nói.

Thu nhiều tiền bạc như vậy, dù sao cũng phải để đối phương nhìn thấy điểm đáng tin cậy của thiện đường bọn họ một chút.

“Còn có sư phụ dạy võ nữa sao?” Hoa Ỷ Phong quả thật rất kinh ngạc.

“Đúng thế! Quách sư phụ dùng đao rất tốt, nữ tử đương thời không có mấy người có thể đánh thắng được! Rất lợi hại!” Lương chưởng quỹ cố gắng nói khoác, ý đồ để cho vị quý nhân này biết chỗ đặc biệt của thiện đường bọn họ.

Ánh mắt Hoa Ỷ Phong lại sáng lên vài phần: “Dẫn ta đi!”

Hoa Ỷ Phong quay đầu liền quên Tiêu Vân Chước, mà Lương chưởng quỹ còn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức dẫn người đi về phía sau.

Cũng vừa khéo, khi Hoa Ỷ Phong đến, đang nhìn thấy Quách Sài Nữ đang dạy bọn trẻ luyện quyền thuật. Hoa Ỷ Phong lẳng lặng nhìn một chút, sau đó lại lắc đầu.

Cái này…không được lắm!

Đúng là có chút bản lĩnh, nhưng nếu luyện binh như vậy, luyện ra được đều là vớ va vớ vẩn!

Nếu đã học võ thì phải nghiêm túc, cho dù vũ lực không đủ thì cũng phải có khí thế đi trước, nhưng sư phụ dạy võ này cũng thực khoan dung. Mấy hài tử sai một lần, hai lần, liên tục sai mà nàng ấy vẫn còn có kiên nhẫn dạy bảo.

Lãng phí thời gian.

Mấy hài tử đều là hài tử đáng thương, nhưng đáng thương không phải là cái cớ để quá khoan dung đối với bọn họ.

Học võ là chuyện nghiêm túc, nên tàn nhẫn mới có thể đạt tới hiệu quả. Dưới thủ đoạn nhân từ nương tay, nuôi dưỡng ra cũng chỉ là phế vật do dự!

Tiêu Vân Chước đang cố gắng sắp xếp lại phòng ốc, nhưng cũng không lâu sau Lương chưởng quỹ đã khổ sở chạy tới: “Bà chủ à! Quý nhân quyên tiền kia và Quách sư phụ đánh nhau rồi! Tiểu nhân không biết võ công, cũng không dám đi kên ngăn cản, phải làm sao bây giờ!”

Hắn sợ chết!

“...” Tiêu Vân Chước đột nhiên bắt đầu nghi ngờ ánh mắt của mình.

Trong ngực, bức họa của Hoa Ỷ Phong còn đang cất giữ cẩn thận đây, nhưng trước mắt, người này đã bắt đầu đại sát tứ phương.

Đây là tẩu tử tốt sao? Không phải, đây là đao trên cổ.

Tiêu Vân Chước cũng vội vàng đứng dậy đi vào hậu viện, lại nhìn thấy đao trong tay Quách Sài Nữ đã bị đánh bay, cả người khiếp sợ đứng tại chỗ, còn có chút chưa tỉnh hồn lại.

“Ta chỉ muốn xem năng lực của Quách sư phụ nên vừa mới đánh với nàng ấy một trận, phát hiện chiêu thức của nàng ấy tuy mạnh nhưng kỹ xảo không đủ, năng lực cũng không khác tiêu sư bình thường là mấy...” Hoa Ỷ Phong lập tức giải thích: “Ta cho rằng, giữa các võ giả thì luận bàn với nhau là chuyện thường xảy ra, luận bàn nhiều thì mới biết năng lực của bản thân không đủ, như vậy mới có thể bù đắp, tiến bộ! Đúng rồi, ta chỉ là điểm đến là dừng, không hề đả thương người.”

Phương diện học võ, nàng ấy là người rất nghiêm túc, cũng không muốn thấy người khác lừa gạt cho xong việc.

“Biểu muội...” Quách Sài Nữ nhìn thấy Tiêu Vân Chước, lập tức ấm ức: “Cha ta vốn chính là tiêu sư, ta có bản lĩnh của tiêu sư là chuyện đương nhiên mà!”

“Biểu muội?” Hoa Ỷ Phong giật mình: “Xin hỏi ngươi là... thân thích của Tiêu gia sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK