Mục lục
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ lịch mới vừa ra, dù còn chưa sửa sang xong nhưng đã có ý nghĩa phi phàm.

Lại có Mạc giám chính ủng hộ, bệ hạ cũng không tiện tiếp tục đè ép nàng làm một Linh Đài lang nho nhỏ, cho nên nàng trở thành thiếu giám đại nhân của Ti Thiên Đài.

Người dưới trướng nàng có thể quản cũng không chỉ có Tinh quan.

Thậm chí còn có thể đề bạt đám tiểu lâu la nho nhỏ dưới tay mình nữa.

Ánh mắt Mạc giám chính nhìn nàng luôn là lạ, Tiêu Vân Chước cảm thấy Mạc giám chính rất tốt, cho nên khi ông ta lại một lần nữa ném tới ánh mắt ai oán lại phiền muộn, Tiêu Vân Chước liền chủ động nói: “Ta thấy mặt mũi Mạc giám chính ngài lộ vẻ hồng quang, tiền đồ vô lượng, về sau Ti Thiên Đài ở dưới tay ngài tất được người ta tôn trọng hơn.”

“A...” Mạc giám chính không tin lắm: “Đến lúc đó Ti Thiên Đài là của ngươi hay là của ta... Cái này khó mà nói được...”

“Chuyện này thì ngài cứ yên tâm, vị trí của ngài chắc chắn sẽ ổn định, ít nhất cũng có thể làm quan hai ba mươi năm nữa.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc dỗ dành. Gần đây nàng làm rất nhiều việc, cấp trên có áp lực cũng là bình thường.

“Bao nhiêu?!” Mạc giám chính thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Triều thần bản triều, tuổi tác chỉ chừng bảy mươi, tinh lực suy hao, theo lệ trí sĩ, gần như là muốn làm đến chết già. Nhưng quy củ là như thế, nhưng hoàng đế bao đời nhân từ, tuổi đến sau sáu mươi, nếu mình không muốn làm, muốn trí sĩ, bệ hạ quá nửa cũng sẽ đồng ý, rất là khoan dung.

Trừ phi người tài ba giống Lục lão tướng quân phải vất vả một chút. Mà thân thể ông ấy cũng tốt, làm đến tám mươi, Hoàng đế còn không muốn để ông ây nhàn rỗi.

Cho dù cho tới hiện tại, Lục lão tướng quân không cần vào triều, nhưng một khi trong quân có đại sự thì ông ấy còn phải đi ra chủ trì sự vụ, nói không chừng có một ngày sẽ mệt chết.

Ông ta, ông ta vốn đã nghĩ kỹ rồi, đến sáu mươi tuổi sẽ rút lui. Được nghỉ ngơi nhiều năm, thời gian hưởng tuổi già nhất định cũng sẽ không kém.

Kết quả Tiêu Vân Chước lại nói ông ta còn phải làm hai ba mươi năm nữa?!

Ông ta phải gánh đến khi chết già luôn à?!

“Ngài cũng đừng cảm thấy ít, số tuổi kia cũng không ngắn mà.” Tiêu Vân Chước lại cười híp mắt trấn an một tiếng.

“...” Mạc giám chính trợn trắng mắt liếc nàng, rất dài, nhưng vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Trông coi nha môn Ti Thiên Đài này, ngày tháng vất vả lại buồn tẻ, ông ta không thể có một ngày thanh tĩnh được nữa sao?!

Ông ta thật sự không nghĩ ra, sau khi ông ta qua sáu mươi tuổi, sao chủ động rút lui không được chứ?! Tiểu nha đầu này tính không chuẩn, lui hay không lui, ông ta cầu xin bệ hạ thêm mấy lần, bệ hạ còn có thể không đồng ý sao?

Bản lĩnh của ông ta không thể sánh với Tiêu Vân Chước, đã có người như vậy rồi còn muốn ông ta làm gì nữa!

Ban đầu ông ta lo lắng mình không đủ tuổi đã bị đuổi xuống, nhưng giờ khắc này, ông ta lại bắt đầu lo lắng mình đã làm quá lâu.

Tiêu Vân Chước thành công thay đổi khổ não của ông ta.

Mấy ngày sau, Tiết Kính sắp xếp xong xuôi tử tù.

Mấy tử tù thay quần áo mới, đặc biệt mời người trang điểm tương tự Tiêu Vân Chước, vóc người cũng không khác Tiêu Vân Chước là mấy. Trong lao ngục tối tăm, đứng ở đó, quả thật khó có thể phân biệt ra.

Tử tù xuất hiện, cách cũng rất xa, ánh mắt Cổ thần y quét tới, trên gương mặt già nua thu liễm thần sắc.

“Đã gọi ta tới, vì sao ngươi không nói lời nào?” Tử tù dựa theo lời Tiết Kính hướng dẫn mở miệng.

“Đây không phải là nàng.” Cổ thần y mở miệng nói.

Ông ta đã từng thấy bức họa Tiêu Vân Chước. Trong bóng tối, khuôn mặt này thật sự rất giống, chẳng qua ông ta luôn cảm thấy Tiêu Vân Chước đã nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, sẽ không dễ dàng xuất hiện. Nhưng rốt cuộc người trước mắt này có phải hay không thì ông ta cũng không dám khẳng định, nhưng lừa dối thì vẫn phải làm.

“Đúng là một người thông minh, khó trách có thể đi theo Tịch Chiếu quận chúa làm việc, ha!” Cổ thần y nói xong, lại xuất hiện một “Tiêu Vân Chước”, nàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt miệt thị: “Thực sự ta không muốn gặp ngươi, nhưng ngươi có mấy phần giá trị, có thể khiến quan viên Hình bộ liên tiếp cầu đến chỗ ta. Nói đi, ngươi muốn làm gì?”

Cổ thần y sờ sờ mặt già, tay kia xẹt qua miệng.

Rất nhanh, trong tay liền có thêm một thứ, trong khoảnh khắc liền bắn về phía “Tiêu Vân Chước” ở chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK