Lại gặp mặt Hoắc gia Lục thúc.
Tiêu Văn Yến được khiêng đến, dáng vẻ thật sự quá thảm.
Mặt mũi bầm dập, đại phu đến cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện xương sườn lại còn gãy mất một cái, trên người nhiều chỗ sưng lên, xương ngón chân gãy, răng rụng mất một chiếc, nhưng cậu đang trong độ tuổi thay răng, trái lại răng là vấn đề nhỏ nhất.
"Đại nhân, ta muốn cáo trạng những người này làm nhục đệ đệ ta, lúc ta đến, chính tai nghe thấy bọn họ ngông cuồng nói rằng muốn trút giận thay cho Quản thị, bởi vì Văn Yến là đệ đệ ta, cho nên mới muốn đánh chết thằng bé, mong đại nhân làm chủ." Dáng vẻ Tiêu Vân Chước nhìn Hoắc Lục thúc, như thể là không biết.
Hoắc Tuần đương nhiên sẽ không chỉ nghe lời Tiêu Vân Chước nói.
Ngay sau đó cũng cẩn thận hỏi người bị hại Tiêu Văn Yến, còn có Lương chưởng quỹ và những công tử kia.
Những công tử kia dĩ nhiên không thừa nhận là vì trút giận cho Quản thị, chỉ nói là có chút va chạm nhỏ mà thôi.
Nhưng tại trận cũng không phải là chỉ có bọn họ, còn có Lương chưởng quỹ và những tên người hầu, thậm chí là đám nhỏ ở Tề Hoan Lâu.
Hoắc Tuần tự có thủ đoạn, cho nên trong chốc lát đã biết rõ.
Sự thật đúng như lời Tiêu Vân Chước nói.
Nhưng không hoàn toàn là vậy, Tiêu Vân Chước cũng để cho hạ nhân đánh lại rồi.
Chuyện dân gian đánh nhau ẩu đả không ít, nhưng phần lớn đều là dân không nói quan viên không truy xét, bách tính không thích vào nha môn, cảm thấy xúi quẩy, ngoài ra còn liên quan đến dòng họ, những mâu thuẫn ở giữa các dòng họ sẽ tự mình giải quyết.
"Ngươi đã bảo hạ nhân động thủ, vậy thì không thể tiếp tục phạt hai lần, bản quan chỉ có thể để bọn họ bồi thường tiền thuốc men cho đệ đệ ngươi, mặt khác răn dạy một phen, đều là trẻ nhỏ, đánh gậy thì không hay." Hoắc Tuần gọi nàng tới, nói.
"Ta biết." Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu: "Bọn họ vào nha môn là được."
Tiến vào nha môn, thì phải thông báo cho người nhà bọn họ tới đón người về.
Trẻ con trong nhà tới nơi này, người ngoài cũng sẽ hỏi? Đánh nhau với ai, vì sao đánh nhau, vậy thì không phải là bí mật nữa.
Bọn họ thích ra mặt vì Quản thị như thế, vậy sẽ phải làm cho tất cả mọi người đều biết, bọn họ không phân thị phi, cũng để cho người khác nhìn xem Quản thị này làm việc như thế nào, mặt ngoài thì không hề ý kiến đối với vụ án này, sau lưng, lại bảo người khác báo thù riêng, chắc chắn sẽ có người nhìn chằm chằm Quản thị, không cần nàng lại đi nhiều làm cái gì.
Một câu nói này của nàng, Hoắc Tuần đã hiểu rồi.
Đứa nhỏ này, ngược lại là người rất thông minh.
Báo án chỉ là vì để cho người khác nhìn, g.i.ế.t. gà dọa khỉ mà thôi, sau này người ngoài nếu lại muốn ra tay với Tiêu Văn Yến, dùng chuyện này trả thù nàng, cũng phải kiêng kị một chút với tính cách thích chuyện bé xé ra to của nàng.
Thấy nàng không dị nghị, Hoắc Tuần cũng giải quyết việc công.
Một đám tiểu tử thối đánh nhau, thật ra cũng chẳng có gì để phán, bọn họ còn trẻ tuổi, cho dù bị phạt cũng phạt không nặng.
Nhưng phán xong, Hoắc Tuần lại để cho nha dịch đến thông báo các nhà tới đón người.
Hoắc Tuần công vụ bề bộn, chuyện phía sau đều là để cho thuộc hạ tiếp tục xử lý.
"Vì sao còn phải đi đường vòng đến nha môn... Người của ngươi biết đánh như vậy, ngươi đánh nặng thêm một chút báo thù cho ta là được rồi, tới nha môn, ta rất mất mặt!" Tiêu Văn Yến còn có vài lời oán giận.
Cứ như vậy, người người đều biết cậu bị đánh, không chỉ bị đánh, hơn nữa còn không có khí phách, đến nha môn cáo trạng, cậu sẽ bị người khác chê cười chết!
Tiêu Vân Chước lườm cậu một cái.
Thật sự là quá ngu ngốc.
"Bị đánh một lần, hay là bị đánh cho đếm không hết, ngươi còn muốn chọn cái sau? Ta thật không nhìn ra, ngươi còn có đam mê không có tiền đồ như thế." Tiêu Vân Chước cau mày nhìn cậu.